Chương trước
Chương sau
Beta:Minh Nguyệt

Sau khi ăn uống no nê, Quý Lạc mới nhớ tới thân thể của Thư Ninh, cô thấy vết đỏ trên mặt Thư Ninh đã bắt đầu rút đi, có lẽ là không có gì đáng ngại.

Còn Thư Ninh thì lại cúi đầu vuốt ve khối hổ phách mà cô cho, ánh lửa chiếu vào trên mặt hắn, tạo nên một mảnh nhu hòa, Quý Lạc thấy vậy biểu tình cũng nhu hòa theo.

Cô ngồi xuống bên cạnh Thư Ninh, hỏi hắn: "Ngươi rất thích hổ phách sao?"

Thư Ninh gật gật đầu.

Rất thích, vô cùng thích, thích nó, thích...... Cả người đưa nó.

"Lạc Lạc, ngươi có yêu một người sao?"

Lời nói của hắn làm Quý Lạc lâm vào trong hồi tưởng, có sao? Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Quý Bắc, vốn tưởng rằng bản thân sẽ nghĩ đến hắn, nhưng giờ phút này, lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có bất kì một tia gợn sóng nào.

Quý Lạc giơ tay đặt ở trước ngực, quả nhiên tốc độ đập của tim cũng không có quá nhanh.

"Có, nhưng mà không biết vì sao, ta bỗng không nhớ nổi cảm giác khi thích hắn."

Cô biết rõ ràng chuyện bản thân thích Quý Bắc, nhưng cô lại giống như đang chậm rãi quên đi phần thích này, chuyện này vô cùng không thích hợp, thậm chí làm cô cảm thấy khủng hoảng, chẳng lẽ cô sẽ chậm rãi quên đi hắn sao?

Bên cạnh Thư Ninh thấy cô với vẻ mặt mờ mịt cùng thất thần liền biết được vị trí của người kia trong lòng cô, bởi vì biểu tình của cô rất giống với hắn khi phát hiện bản thân đã thích cô.

"Người kia, là ai vậy?"

Hắn muốn biết là ai đã may mắn đến vậy.

Quý Lạc thở ra một hơi, như là muốn đem tất cả những tích tụ ở trong lòng đều nói ra, nhưng sau đó chỉ nói: "Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy."

Thư Ninh nhấp môi đang muốn nói chuyện, thì bên ngoài lại truyền đến một đạo thanh âm.

"Quý Lạc, ngươi ở bên trong sao?"

Là thanh âm của Quyết Y, không nghĩ tới nhanh như vậy mà hắn đã tìm ra được.

Quý Lạc nghe thấy thanh âm của hắn thì trên mặt liền vui vẻ, xem ra không cần phải ở lại chỗ này qua đêm.

Sự vui sướng của cô đều được Thư Ninh nhìn ở trong mắt, trong lòng bắt đầu nghĩ người cô thích chẳng lẽ là Quyết Y? Ý nghĩ mới vừa hiện lên liền bị áp xuống, không có khả năng, tuổi của Quyết Y cùng hắn cũng không cách nhau bao nhiêu, trong lòng cô nhất định cũng xem Quyết Y là tiểu hài tử giống hắn.

Quý Lạc vừa mới nghĩ, liền đụng phải Quyết Y đang vọt vào, sức lực của hắn có chút lớn, Quý Lạc bị hắn đâm cho lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là đã té ngã, cũng may là còn có Thư Ninh ở phía sau đỡ được cô.

Quyết Y chạy tới giữ chặt cánh tay của cô rồi kiểm tra trên dưới, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Quý Lạc lắc đầu, đem tay hắn đẩy ra, "Đừng lỗ mãng như vậy."

Quyết Y phồng hai má, tức giận nói: "Ta còn không phải là lo lắng cho ngươi sao?"

Lời vừa mới nói xong, liền thấy được Thư Ninh đứng ở phía sau Quý Lạc, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, vừa rồi một màn hai người hôn môi vẫn luôn hiện lên ở trong đầu hắn, đuổi thế nào cũng đuổi không đi, giờ phút này lại nhìn thấy Thư Ninh, hắn lại càng giận sôi máu, cả người giống như một cái thùng lửa, mùi thuốc súng nồng nặc khắp nơi.

Hắn vòng qua Quý Lạc rồi đi tới trước mặt Thư Ninh, xô đẩy hắn một cái, thanh âm châm chọc nói: "U, ngươi còn chưa có chết a, ta không nên nói ngươi là thố ti hoa, mà phải là con chồng trước mới đúng, nếu không phải ngươi, Quý Lạc......"

Hắn nói vô cùng quá phận, quá phận đến nỗi khiến cho Quý Lạc cũng không nghe nổi nữa, "Quyết Y, ngươi mau câm miệng."

Quyết Y mang vẻ mặt không thể tin được, hắn hỏi Quý Lạc: "Ngươi vì hắn mà mắng ta?"

"Vì sao không thể? Ta cùng ngươi không có bất kì quan hệ gì, chỉ là dạy ngươi luyện võ mà thôi, nếu bởi vì như vậy mà ngươi cho rằng có thể tùy tiện nhục mạ bằng hữu của ta thế nào cũng được, vậy ngươi không cần đi theo ta nữa."

Biết Quý Lạc lâu như vậy, Quyết Y chưa từng nghe thấy cô mắng hắn như vậy, tuy rằng lúc trước cô cũng có tức giận, nhưng lại là do quan tâm hắn, nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định, cô nói chính là thật, cô thật sự sẽ mặc kệ hắn.

Thư Ninh đi tới, nói: "Đúng vậy, người sai là ta, là ta khăng khăng muốn đi du hồ."

Lúc này thứ mà Quyết Y không muốn nghe thấy nhất chính là âm thanh của hắn, hắn nhìn chằm chằm Thư Ninh, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Giỏi lắm Thư Ninh, châm ngòi ly gián rất lợi hại, mệt ta lúc trước còn xem ngươi là bằng hữu, hiện tại, thì miễn đi."

Nói xong, Quyết Y liền muốn đi ra ngoài, tựa hồ không nghĩ nhìn thấy hắn nữa, Thư Ninh rũ mắt, thì ra bản thân hắn lại không được người thích như vậy, hắn không nên quá tự tin, tự tin mà cho rằng bản thân có thể giống người bình thường, kết giao bằng hữu, sau đó cùng cô nương mà bản thân yêu nhất ở bên nhau, một đời một kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.