Nhưng mà nhìn bộ dáng của Quý Lạc, cũng không có thấy không thích hợp, Nguyệt Trì ở trong lòng thoáng thở ra một hơi.
"Đúng vậy, nữ tử thanh lâu luôn luôn như vậy."
Những lời này nghe thì thấy không có gì, nhưng mà tâm Nguyệt Trì vừa mới buông xuống lập tức lại kéo lên, trên mặt hắn hơi có chút khẩn trương, ngữ khí cũng có chút nói lắp: "Ta...... Đối...... Thực xin lỗi."
Quý Lạc cười như không cười, tuy rằng mặt cô mang ý cười, nhưng lại chưa đạt tới đáy mắt.
"Xin lỗi về cái gì? Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, không bằng thời điểm xuống núi huynh lại cõng ta?"
Đột nhiên Nguyệt Trì giống như là bị dẫm phải đuôi, "Làm sao cô lại biết?"
"Ta lớn đến vậy rồi, huynh làm thế nào để đem ta đưa tới cái sơn động này, không phải cõng thì chính là ôm, không phải huynh muốn ôm ta xuống núi đó chứ? Ta đương nhiên là không ngại."
Nguyệt Trì muốn nói hai cái hắn đều không nghĩ sẽ làm, nhưng lại như bị ma quỷ ám mà nói ra: "Cõng, ta cõng cô."
"Huynh nói rồi đó."
Trên mặt Nguyệt Trì có một tia đỏ ửng khả nghi, hắn quay đầu ho nhẹ hai tiếng, thanh âm giống như tiếng muỗi kêu, làm tiểu nhân Quý Lạc cơ hồ nghe không thấy: "Ừm, ta nói."
Thật đúng là không nghĩ tới, Nguyệt Trì lại là một người ngây thơ đến vậy, nghĩ đến đây, đột nhiên cô bỗng nghĩ tới Lục Thất Niên, sắc mặt liền biến đổi.
Nguyệt Trì ở bên kia tuy rằng không có nhìn Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/3133136/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.