Chương trước
Chương sau
"Lạc...... Lạc Nhi?"

Mộ Lãnh nhìn gương mặt kia của Quý Lạc, chỉ cảm thấy chính mình hơi có chút hít thở không thông, hắn vẫn luôn biết Quý Lạc là một mỹ nhân, khi mới gặp nàng thì cũng có chút động tâm, bất quá lại càng thêm kiên định nàng chính là người hắn muốn tìm, hiện giờ lại thấy khuôn mặt kiều diễm động lòng người này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia không muốn buông.

Mỹ nhân như vậy, thật sự là phí phạm của trời sao?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy Quý Lạc đã chậm rãi hướng phía hắn đi tới, làn váy giống như một đóa hoa nở rộ, phập phập phồng phồng, chờ đến lúc đã đến bên hắn, liền ngửi được một mùi hương hoa lài, hắn còn đang đắm chìm ở mùi hương kia, liền nghe được người bên cạnh mở miệng.

"Dân nữ gặp qua Tam hoàng tử."

Mộ Lãnh lúc này mới phản ứng lại, vội muốn dùng tay nâng Quý Lạc đang hành lễ, ai ngờ Quý Lạc lại không dấu vết mà buông tay xuống, thân mình cũng đứng thẳng lên, hắn vươn tay ra có vẻ có chút xấu hổ.

Vì thế Mộ Lãnh liền nắm tay lại thành quyền, để ở bên môi ho nhẹ hai tiếng, rồi mới mở miệng: "Nàng hiện tại đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, không cần tự xưng là dân nữ, nên tự xưng là thần nữ mới đúng."

"Nói như vậy, thần nữ còn phải cảm tạ Tam điện hạ, nếu như không nhờ ngài, thần nữ làm sao sẽ được một bước lên trời?"

"Lạc Nhi, nàng đối với ta hà tất phải khách khí......"

Hai chữ khách khí lại bị thanh âm của Quý Lạc che mất, "Điện hạ, hôm nay thật không khéo, thần nữ vừa lúc có việc, cho nên không thể phụng bồi rồi."

Không đợi Mộ Lãnh kịp phản ứng, Quý Lạc đã gọi Bích Tuyết, hai người liền hướng phía trước rồi đi đến, chỉ để lại cho Mộ Lãnh một bóng dáng mơ màng.

Mộ Lãnh nhìn bóng dáng của Quý Lạc, trong lòng cảm thấy hình như nàng đã thay đổi, vô luận là ăn mặc hay là ngôn ngữ hành động, nhưng mà biến hóa như vậy, vì sao lại khiến cho tâm hắn thật ngứa?

Bích Tuyết cũng rất buồn bực, cảm thấy Quý Lạc xác thật đã thay đổi.

"Tiểu thư, ngày xưa không phải người luôn ngóng trông cho Tam hoàng tử tới sao?"

"Ngóng trông? Hiện tại vẫn vậy mà."

Có điều, hiện tại người ngóng trông phải là hắn, vẫn là nên có phong thuỷ thay nhau phiên chuyển.

"Nga." Bích Tuyết không biết trong lòng Quý Lạc rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng mặc kệ Quý Lạc quyết định gì, nàng đều sẽ nghe theo.

Quốc gia ở vị diện này tên là Thượng Lâm quốc, ở đây tương đối cởi mở, nữ tử xuất đầu lộ diện cũng không cần bịt kín khăn che mặt, đây cũng là nguyên nhân mà Quý Lạc dám công khai đi chơi.

Thời điểm lúc trước Quý Lạc làm diễn viên cũng từng có diễn qua phim cổ trang, nhưng mà cái đó gọi là hình ảnh, do nhiều bộ phận làm hậu kỳ hợp thành, bây giờ rõ ràng lại không có, tuy rằng vẫn cực bình thường, nhưng vẫn làm cho cô thực hưng phấn.

Chờ thời điểm cô đi ngang qua một quán trang sức quán, liền bị hấp dẫn bởi một cây trâm có mặt trên đính hoa tai tinh xảo, cũng bởi vì như vậy, thế nên mới không chú ý được phía sau đang có một móng heo chậm rãi sờ tới.

"Ai u!"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Quý Lạc hồi thần, quay đầu lại, liền thấy một nam tử trung niên tai to mặt lớn đang mang vẻ mặt thống khổ, bên cạnh còn có một người.

Người nọ có dáng người tuyệt mỹ, giống như ngọc thụ lan chi, nhưng vẻ mặt lại chính khí, lúc này hắn đang nhẹ nhàng nắm cái tay chuẩn bị giở trò của nam tử trung niên, từ biểu tình của nam tử kia mà nhìn, lực độ đó tuyệt đối không nhẹ như mặt ngoài.

Quý Lạc lập tức ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì dung mạo của hắn, mà là người này, chính là viện trưởng của Thái Y Viện, Nguyệt Trì.

Nguyệt Trì này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng y thuật lại cực kỳ cao siêu, chính yếu sự, ở trong nguyên tác, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược làm lão hoàng đế thăng thiên, đến cả cái thái y khác đều nhìn không ra nguyên nhân, cho nên mới để gian kế của Mộ Lãnh thực hiện được.

Có điều thân phận của Nguyệt Trì lại không đơn giản như vậy, có thể trở thành viện trưởng của Thái Y Viện, trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ của lão hoàng đế, đáng tiếc cho đến cuối cùng, Nguyệt Trì cũng không biết bản thân mình là con trai của lão hoàng đế, mà lão hoàng đế lại càng không biết, nhi tử mà mình âm thầm sủng ái chính là người đưa mình lên Tây Thiên.

Bất quá theo lý mà nói, Nguyệt Trì hẳn là không biết Mộ Lãnh muốn độc dược này là để làm gì, lúc này, phỏng chừng hắn đã bắt đầu nghiên cứu.

Cùng với kế hoạch muốn thiết kế phá hư Mộ Lãnh của chính mình, chi bằng......

"Ngươi, ngươi, ngươi, buông tay."

"Thân là nam tử, sao có thể vô lễ như thế, ở bên đường có hành vi gây rối với nữ tử?"

"Nàng ta chỉ là một kỹ nữ, cũng không phải là hoàng hoa đại cô nương* gì."

*Chỉ những cô nương còn trong trắng~

Nguyệt Trì vừa nghe, tay liền nắm chặt hơn, nam tử kia đau đến mức liên tục kêu mẹ, vội vàng xin lỗi, thái độ thành khẩn giống như thấy hoàng đế, Nguyệt Trì thấy vậy, lúc này mới buông hắn ra.

Nam tử trung niên như được đại xá, liền muốn hòa vào dòng người xung quanh dể biến mất, có điều Quý Lạc sao có thể dễ dàng thả hắn đi như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.