Chi đội cục cảnh sát thành phố, Chu Hàng đầu óc mơ hồ nhận được điện thoại 110 từ trung tâm chỉ huy, phòng giữ xác bệnh viện thành phố phát hiện một thi thể? Đứa trẻ ba tuổi còn biết chỗ đó vốn là nơi để thi thể? Còn báo án cái gì chứ?
Không nghĩ ra, hay là cứ để việc nhức đầu này cho đội trưởng đi đi.
Chu Hàng đẩy cửa đi vào phòng đội trưởng:
- Đội trưởng Ngô, mới vừa nhận được vụ án, phòng giữ xác của bệnh viện thành phố phát hiện một thi thể.
Lúc đó Ngô Lỵ đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính ngẩn người, nửa ngày cũng không đánh được mấy chữ, thực là báo cáo kết án cái gì, cái này không thích hợp với vị nữ đội trưởng đại nhân không thua kém đấng mày râu của đơn vị chúng ta a.
Chu Hàng đi vào quá đúng lúc rồi, tưởng như ngủ gật có người đưa gối.
Nghe nói có vụ án mới, Ngô Lỵ cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu giao phó:
- A ha, ông trời cử người đến cứu ta! Chu Hàng, gọi Vĩnh Hân đến hiện trường chung với tôi, kêu Bành Giai giúp tôi viết báo cáo kết án, sao nào, thích cậu nhất.
Lời còn chưa nói xong, bóng người Ngô Lỵ đã không thấy đâu. Bành Giai bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Ngô đội trưởng năng lực rất mạnh, năng lực tổ chức cũng rất mạnh, chỉ là…Tính cách có chút không đáng tin.
Ngô Lỵ mở còi báo động mở đường tốc độ 80 km chạy tới bệnh viện thành phố, dẫn đầu bước xuống xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chat-cua-tam-ly-hoc-toi-pham/226038/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.