Văn Mạt lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn y tá lấy ống truyền nước biển và ống dưỡng khí trên người Triệu Dật xuống, đậy chiếc vải trắng lại, theo thứ tự trả lại phòng bệnh. Tham gia công việc cảnh sát hơn 10 năm, cô gặp qua vô số người chết, có nạn nhân rất tội nghiệp, có phạm nhân cực kỳ hung ác, có cảnh sát anh dũng hy sinh. Khi bạn cảm thấy mình đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy, đau thương quá nhiều, dần dần bị tê liệt, thì luôn sẽ có một số người ra đi một lần nữa vô tình làm kích thích tâm hồn nhạy cảm của bạn.
Nhìn người thanh niên trẻ tuổi mấy ngày trước vẫn ríu rít như đứa trẻ to xác giờ nằm đó không nhúc nhích, sinh mạng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, một giọt nước mắt trên mặt Văn Mạt lẳng lặng rơi xuống.
Thoát khỏi bi thương, Văn Mạt cần lấy khay vật chứng bên cạnh, cẩn thận quan sát một chút.
Đặt trong túi vật chứng là một chai nước suối, túi vật chứng còn lại là một miếng đệm lót nhỏ còn sót lại một góc. Làm sao chỉ có một góc nhỏ chứ?
Chẳng lẽ những vật chứng khác trong lúc bác sĩ cấp cứu đã bị thất lạc?
Văn Mạt hỏi qua nhân viên y tế phụ trách cấp cứu, nhận được câu phủ định. Cô chỉ có thể trước tiên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Lúc cô trở lại tổ trọng án, đồng nghiệp ở đội cảnh sát giao thông thành phố đã chờ sẵn ở đó.
Mặc dù bây giờ khắp thành phố các lực lượng cảnh sát đều đang lùng bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chat-cua-tam-ly-hoc-toi-pham/226033/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.