Chương trước
Chương sau
Khi đó tuổi tác bà Lý không tính là cao, mắt không mù tai không điếc, lại nói việc đỡ đẻ là việc kiếm cơm, sao có thể nhìn nhầm giới tính đứa bé? Nhưng vợ Tiền Chân Đa ôm một cậu bé trắng trẻo mập mạp hàng thật giá thật. Bà Lý có đứng gần nhìn bé trai kia, cũng phải khoảng ba, bốn tháng, rất cứng cáp.
Tiền Chân Đa mang theo rất nhiều hoa quả, thịt lợn và bánh ngọt đến nhà bà Lý một chuyến, chỉ nói cảm ơn bà đã cứu vợ hắn một mạng, bà Lý gần đây cũng chưa từng nghe thấy nhà ai có trẻ con bị mất tích, mà chuyện này cũng không liên quan gì tới bà, cho nên nghĩ nhiều không bằng bớt một chuyện, cũng im lặng, không nói chuyện này với bất kỳ ai. Hiện tại cảnh sát hỏi, bà mới nhớ tới chuyện này.
Tiền Chân Đa cũng không bán đứa bé này đi, có khả năng muốn nuôi đứa bé thật tốt, để có con chăm sóc sau khi về già, nói chung một đoạn thời gian sau đứa bé này trôi qua cũng không tệ lắm. Nhưng từ đầu đến cuối Tiền Chân Đa không dứt khoát cai nghiện, chặt đứt con đường bán hài tử kiếm tiền, sinh hoạt của hai vợ chồng có thể nói là trứng chọi đá, vài năm sau thì bắt đầu buôn lậu thuốc phiện, dựa vào tiền bán ma túy mà tự cung cấp chất hít cho bản thân. Song buôn bán là phạm vào tội tử hình, mười lăm, mười sáu năm trước bọn họ đang chích ma túy thì bị cảnh sát bắt được, cùng năm đó bị tuyên án tử hình, từ đó đến nay bà Lý chưa từng nhìn thấy đứa bé đáng thương kia, nhưng bà vẫn nhớ tên đứa bé này là Tiền Tiến Lai.
Tiền Tiến Lai, thời điểm 9 tuổi bị bộ dân chính thu nhận đến cô nhi viện, ở nơi đó cho tới khi thành niên, đi ra ngoài làm công, bằng cấp cao trung, tự học chương trình kế toán của trường đại học, yêu thích vận động, chơi bóng rổ rất tốt, là một thành viên sáng chói; hiện tại là một kế toán nho nhỏ của sở vụ sự kế toán viên cao cấp. Căn cứ vào manh mối cảnh sát nắm giữ, hắn rất có thể là đứa bé mất tích trong bản án, càng có thể là hung thủ của vụ án!
Cảnh sát quyết định tiếp xúc chính diện với Tiền Tiến Lai. Cảnh sát tìm được nơi Tiền Tiến Lai đang ở, hắn đang làm sổ sách của xí nghiệp, nghe thấy cảnh sát muốn tìm hắn thì biểu hiện rất là giật mình.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Tiền Tiến Lai hơi khẩn trương, thấy tiến vào là cảnh sát lúc trước từng gặp một lần Viên Tân và Văn Mạt, hắn nỗ lực nặn ra một nụ cười, nhưng bởi vì biểu cảm quá lố nên thoạt nhìn như đang khóc.
- Lại gặp rồi, nhóc con. Còn nhớ chúng ta không?
Viên Tân rất thân thiện cười chào hỏi Tiền Tiến Lai.
- Nhớ, lần trước chúng ta cùng phát hiện đứa bé bỏ nhà kia đi, thời điểm gặp nhau ở trạm xe lửa, hai người đứng cùng với cha mẹ đứa bé.
- Tiểu tử nhớ kĩ nha. Lần trước chúng ta còn không có thời gian tâm sự, hôm nay gọi cậu đến cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút chuyện sinh hoạt trước đây ở cô nhi viện thôi, không để bụng nói với chúng ta chứ?
Khóe miệng đang cười của Tiền Tiến Lai sau khi nghe Viên Tân nói thì từ từ hạ thấp. Khí chất toàn thân cũng đổi màu u ám, hắn cúi đầu không để cho mọi người thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được hắn trầm giọng hỏi:
- Muốn nghe? Nghe cái gì? Nghe cha mẹ tôi chết như thế nào? Hay là nghe bọn họ gọi tôi là thằng nhóc con của bọn buôn thuốc phiện? Nghe một thằng bé từ nhỏ đến lớn cho dù quần áo có rách nát ngồi ở trong phòng học cũng không dám ngẩng đầu lên, vì sợ nhìn thấy ánh mắt thương hại từ người khác? Hay là nghe tôi thi đậu đại học tốt nhất của tỉnh lại không bỏ ra nổi phí sinh hoạt? Nghe khi đó vóc dáng tôi nhỏ nhắn bị người ta đánh đến gãy hai cái xương sườn, hay là nghe mẹ trong cô nhi viện nói với tất cả các đứa trẻ không được chơi cùng tôi, bởi vì tôi bị bệnh trầm cảm?
Nói xong lời cuối cùng, giọng của hắn nghẹn lại.

Văn Mạt biết rõ, đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện đa số đều mang vấn đề về tâm lý, nó nhạy cảm hơn, tự ti hơn so với đứa trẻ bình thường. Bọn họ cũng không cố ý đào móc Tiền Tiến Lai, nhưng vụ án liên quan đến hơn một trăm mạng người nên hai người không thể nghĩ ngợi nhiều hơn được nữa. Tuy rằng Tiền Tiến Lai nói rất thảm thương, nhưng không loại trừ hắn lúc nhỏ từng đổi lấy đồng tình của cảnh sát mà lẩn tránh điều tra.
Viên Tân lấy ảnh chụp Trương Triều Dương ra, đưa cho Tiền Tiến Lai:
- Cậu có biết người trong hình không?
Tiền Tiến Lai vẫn không ngẩng đầu, chỉ cầm lấy ảnh rồi nhìn thoáng qua:
- Biết, đây là bác Trương trong viện dưỡng lão.
- Tại sao cậu biết ông ta? Biết được bao lâu?
- Đã nhiều năm rồi, bởi vì bạn thân của tôi cần tôi đi viện dưỡng lão giúp một tay, bọn họ không có nhiều người để làm việc, bình thường tôi mà không có chuyện gì làm thì đến đấy giúp việc vặt, giặt quần áo rồi lau đồ dùng. Bác Trương không thích nói chuyện, nhưng mà bạn thân của tôi lại rất kiên nhẫn nói chuyện với bác, cho bác ấy ăn, đôi khi tôi ở bên cạnh cũng giúp một tay.
- Ah, trước đây thì sao? Cậu biết ông ta không?
- Trước đây? Không biết! Tôi không cha không mẹ, họ hàng thân thích muốn tránh xa tôi còn không kịp đấy chứ. Trước đây bọn họ không ai chịu nuôi dưỡng tôi nên tôi mới đi cô nhi viện. Người lớn tuổi nhất mà tôi quen là ông cụ trong công ty kế toán, bình thường tôi có đi đâu đâu mà biết được nhiều người lớn tuổi.
- Thật sao? Cậu nhìn thật kỹ, trước khi đến cô nhi viện chưa từng nhìn thấy ông ta?
- Tôi đã nói chưa thấy qua! Không tin lời tôi thì còn hỏi tôi làm gì? Đồng chí cảnh sát, các vị hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tôi phải đi về, công việc còn chưa làm xong, tôi mà thất nghiệp thì chết đói mất.
- Một vấn đề cuối cùng, chúng tôi muốn xét nghiệm DNA, lấy da tế bào trên miệng, mời cậu phối hợp.
Tiền Tiến Lai sao cũng được, ngoan ngoãn hé miệng chờ người giám định qua đây, sau đó rời khỏi cục cảnh sát. Cảnh sát lập tức liên lạc với Trương Thành Công, lấy DNA của hắn rồi làm giám định người thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.