Trong hồ bốc lên mùi thuốc nhân nhẫn, Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định, trong lòng lại toàn vị ngòn ngọt.
Cô vẫn không đủ gan đi ra khu vực nước sâu hơn, chỉ ngồi nguyên tại chỗ, một tay túm chặt lấy tay hắn.
Nước hồ âm ấm dập dềnh, dịu dàng lướt qua da thịt của cô. Dần dà, cô không còn sợ nữa. Trong lúc ngẩn ngơ, cô còn nhớ đến con suối nhỏ ở quê mình.
Hứa Huệ Chanh bất giác ngân nga một câu hát.
Chung Định không nghe được rõ, hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô.
Mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
Con mắt của Chung Định cong lên, “Tiểu Sơn Trà đang hát gì đó?”
“Bài hát ở quê.” Cô cười rất vui vẻ, hát lên, “Những cô thôn nữ đôi chín xuân, một nhóm lên núi hái hoa trà, trên đường qua suối gặp người ấy, chuyện trò khe khẽ thẹn thùng nha.”
“Em từng thẹn thùng?”
“Không…” Năm đó cô bận quán xuyến chuyện nhà, nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó. Hơn nữa, nhũ danh của cô là “Sửu nha” (Cô bé xấu xí),cô vẫn mãi tưởng mình xấu thật, nên lại càng không mong chờ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó. Cô vẫn cười cười nhìn hắn, mắt cũng đã híp hết lại, “Chung tiên sinh là người đầu tiên.”
Câu nói này thật bùi tai. Chung Định cười càng thêm sâu, “Tiểu Sơn Trà cũng là người đầu tiên.” Hắn đã nói từ sớm, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau. Cả tâm hồn lẫn thể xác.
Ngâm nước cũng kha khá rồi, Chung Định ôm Hứa Huệ Chanh đứng dậy.
Mặt của cô đã bị xông đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chanh/800600/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.