Chung Định nhìn vẻ mặt không chút sắc máu của Hứa Huệ Chanh, ý cười trong trẻo, tựa như săn sóc, “Thân thể khỏe hơn chút rồi à?”
Đôi môi của Hứa Huệ Chanh run rẩy, tiếng nói mơ hồ run lên, “Chung tiên sinh, chào…” Cô không biết tại sao bản thân lại ở trong nhà của hắn ta, cô nhớ được hình như là đã mơ thấy Kiều Diên.
Quả nhiên, thứ tốt đẹp, đều chỉ là mộng.
Cô chết cứng tại chỗ, nhìn hắn đi đến gần, trong lòng vùng vẫy muốn chạy trốn. Dường như cô thấy được sau lưng hắn ta có một đôi cánh đen thẫm, giương nanh múa vuốt bọc lấy cô. Cô hoảng lên, hành động trước tiên dựa vào lí trí, rốt cuộc thật sự nhấc chân lên bỏ chạy.
Tốc độ của hắn càng nhanh hơn cô, như con báo tóm lấy cánh tay của cô, lực túm khiến cả cánh tay của cô gần như tê dại.
“Tiểu Sơn Trà, cưng thật biết làm tôi ngạc nhiên.” Hắn tiện tay vung một cái, ném cô vào tường, âm hiểm cười nói, “Đây là lần thứ hai cưng chạy trốn, cưng có nghe qua chuyện bất quá tam chưa?”
Lưng của cô đụng mạnh vào bức tranh trên tường, phần lồi lõm của khung tranh mang đến cho cô một trận đau gắt, “Chung tiên sinh…”
“Nghe gọi thật là êm tai, trong lòng thì sao, hả?” Hắn túm tay cô sờ lên ngực của mình, cười đến nỗi khiến cô vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, “Tiểu Sơn Trà, có phải cưng muốn lúc nào đó có thể đâm một nhát lên chỗ này của tôi không?”
Hứa Huệ Chanh trợn to hai mắt, tiết lộ ra nỗi căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chanh/800554/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.