Vào lúc Hứa Huệ Chanh sắp nghạt thở tới nơi, gã đàn ông kia mới nới lỏng tay.
Cô hổn hển hít lấy hít để không khí, kèm theo là trận ho không dứt.
Gã nửa ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mặt bầm dập của cô rồi cười ha hả, “Chơi vui không?”
Hứa Huệ Chanh không thể nói rõ cảm giác bây giờ là gì, cơn đau từ trận ho như xé toạt hai má cô ra, cổ họng cũng cháy rát đến khó chịu, cả người của cô đều đang đau đớn. Thân thể cô co quắp, nằm nghiêng mình run lẩy bẩy trên mặt đất.
Gã ta đứng dậy, xoay đầu nhìn bóng người trong góc, cười hỏi, “Chung Định, con bé này chịu được bao lâu rồi?”
“Một phút rưỡi.” Giọng nói đó mang theo sự châm biếm.
Gã huýt sáo, “So với đứa ban nãy thì khá hơn có một chút xíu xiu.”
“Là mày yếu sức rồi chăng.” Chung Định tỉ mỉ nhìn đường cong của người đang nằm trên đất kia. Dáng lưng này, thật sự là hơi giống Trần Thư Cần.
“Nhảm nhí.” Khóe miệng gã xệch xuống, phản đối, “Tao đã ra tay mạnh lắm rồi. Đã cược thì chịu nhận thua, người anh em.”
Chung Định thu hồi ánh nhìn, bộ dáng uể oải. “Hòa, thắng thua đâu ra.”
Gã đàn ông nhướng mày, “Hay là tao bóp cổ nó thêm một chút nữa?”
“Tùy mày, đừng có để xảy ra án mạng là được.” Chung Định không quan tâm bóng người đáng thương đang nằm đấu lưng lại với hắn nữa, hắn cầm lấy ly rượu, đổ vào miệng cô gái ngồi bên cạnh.
Hứa Huệ Chanh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chanh/800538/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.