Chương trước
Chương sau
Xa Gia Lệ hé miệng nói. "Bạch y sĩ, tôi cảnh cáo anh, bổn tiểu thư hiện tại tâm tình rất tệ, không muốn chết thì lập tức biến cho khuất mắt tôi." Khốn kiếp, trời ạ, lại để anh ta bắt gặp vào đúng lúc này!
"Aizzz sao phải bận tâm a?" Bạch Bạc Sĩ lắc đầu, bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, anh thảnh thơi nói: "Cô chẳng lẽ không biết, một khi đàn ông quyết tâm muốn rời khỏi người phụ nữ, có thể đưa ra bất kỳ cái cớ nào. Nói trắng ra, hắn ta không yêu cô, hắn chẳng qua chỉ viện một lý do có lý, giúp hắn có thể quang minh chính đại rời xa, giúp hắn tô điểm cho sự thay lòng đổi dạ của mình..."
Những lời anh ta nói nghe rất quen tai nha anh ta đọc qua thôimà cũng nhớ như in trí nhớ anh ta thật siêu phàm Gia Lệ cầm cốc nước lên, ào ào một tiếng —— mọi người kinh hô, liền đó, cả khuôn mặt Bạch Bạc Sĩ ướt sũng, nước chảy nhỏ giọt xuống dưới, ngực anh đập nhanh liên hồi bởi vì tức giận. Cô ả chết tiệt này, Bạch Bạc Sĩ nghiến răng trừng mắt nhìn Gia Lệ.
Gia Lệ tay cầm cốc nước, hất cằm lên, khiêu khích nói: "Tôi vừa mới hắt nước đó, nếu anh không biến đi..." Tay cô bèn nhấc cái dĩa lên, phục vụ bàn trông thấy thế, kinh hãi chạy vào trong gọi người quản lý.
Được lắm! Chớp mắt, Bạc Sĩ cũng chộp lấy cốc nước, bất ngờ hắt thẳng về phía cô.
"A!" Gia Lệ kinh hô, không kịp tránh nữa, nước chảy tí tách xuôi theo khuôn mặt. Cô khiếp sợ, kinh ngạc, sau đó đưa tay lên lau mái tóc ướt sũng, giận run người.
"Anh, anh... Sao anh lại..." Gia Lệ giận tới nỗi nói không ra hơi. Bị kẻ thù bắt gặp cảnh ngộ chán đời như vậy, đã đủ mất mặt rồi, lại bị anh ta lấy chính câu nói mình viết để châm biếm, bây giờ còn bị hắt nước vào người? Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh ta, cũng biết mình thê thảm tới mức nào, chóp mũi Gia Lệ sụt sịt, mắt đỏ au.
"Anh đang sung sướng? Anh báo thù rồi? Tôi bị đá anh hài lòng chưa? Anh hài lòng rồi thì biến " dứt lời liền bật khóc oa oa.
Bạch Bạc Sĩ kinh ngạc, trong giây lát thấy cô nước mắt tuôn trào, khóc rống lên, trái lại anh thấy ngây ngốc, thầm nghĩ phải chăng mình quá độc ác? Cô khóc tới mức kinh thiên động địa, không để ý tới hình tượng, vừa dụi mắt vừa lau nước mũi, thật đáng thương a, lúc này anh cũng cảm thấy day dứt, không đành lòng chút nào.
Phục vụ bàn ngây ngốc, người quản lý cũng ngây dại, cặp tình nhân ngồi bên cạnh đang dùng bữa thỉnh thoảng liếc trộm bọn họ.
Gia Lệ chẳng mảy may để ý tới ánh mắt người ngoài, cô chán đời muốn chết, vẫn tiếp tục khóc.
Nghe tiếng khóc càn rỡ của cô, Bạch Bạc Sĩ một mặt cảm thấy khó xử, mặt khác lại cảm thấy cô nên cười lên tí chút. Đã lớn như vậy rồi, còn khóc tu tu như trẻ con.
Anh đưa khăn giấy cho Gia Lệ. "Được rồi, tôi xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc nữa... Thật xin lỗi." Anh an ủi cô.
Gia Lệ cầm khăn giấy cố sức lau nước mũi. "Tôi rất khó chịu, anh biết không? Anh bây giờ nhất định rất đắc ý nhỉ?"
Bỗng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, kích động gào lên: "Trong lòng anh đang cười tôi phải không? Anh cười a, anh lớn tiếng cười a! Dù sao không thể thảm hại hơn, anh cứ việc cười, anh mau cười đi!" Cô không đếm xỉa đến.
Phốc ~~ Bạch Bạc Sĩ cúi đầu, quả thực ngưng cười. Cô phát điên rồi đó ~~ "Họ Bạch kia, anh khá lắm, núp mà vẫn nghe trộm được chúng tôi nói chuyện!"
"Ách... Tôi vừa lúc... Ngồi phía sau chỗ cô." Anh chột dạ nói.
"Vừa lúc? Tôi thấy anh căn bản là cố ý!" Bồi bàn mang chai rượu vang đỏ lên, muốn rót rượu giúp bọn họ, Gia Lệ ngăn lại.
"Không cần." Tự cô rót đầy một ly, uống cạn một hơi.
Vẻ mặt Bạch Bạc Sĩ khiếp sợ. "Này! Loại rượu này mạnh lắm, đâu có ai uống ừng ực như vậy?" Anh thật lòng nhắc nhở.
Cô đập bàn tức giận nói: "Thì sao, không nỡ ư? Chẳng phải anh rất hào phóng? Chẳng phải muốn đãi khách? Chẳng phải muốn ăn mừng?"
Cô cầm chai rượu gầm lên với anh. "Tới a, tới ăn mừng! Tới a!" Quay đầu nói vớibồi bàn: "Mang thêm năm chai nữa!"
"Này! Sao lại mang thêm năm chai nữa?" Bạch Bạc Sĩ tức giận. "Cô nổi điên rồi à? Vừa kêu vừa gào, có còn là con gái hay không a?" Không thấy mất mặt sao?
"Anh nói gì?" Hai tròng mắt cô phóng hỏa.
"Đãi khách không hề gì, nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cứ tiếp tục uống như vậy, say xỉn rồi không liên quan đến tôi, tôi sẽ không đưa cô về nhà, tôi cũng sẽ không đỡ cô, cô xảy ra chuyện gì, tự mình chịu trách nhiệm!" Phải trao đổi rõ cái đã, tránh phiền toái.
"Hừ!" Gia Lệ lại rót một chén, tựa như giận dỗi uống cạn một hơi. Cô nặng nềbuông ly rượu xuống, dùng sức lau lau miệng, giơ ngón trỏ lên gí vào trán anh. "Đồ tồi, dù anh có cho tôi 120 quả tim! Để anh đỡ tôi, để anh đưa tôi về nhà, tôi tình nguyện chết!"
Phốc! Những khách nhân vẫn nhìn trộm, không nhịn được bật cười.
Bạch Bạc Sĩ chụp lấy tay cô, ép mình kiềm chế tính nóng nảy, thấy cô uống hết chén này tới chén khác, cô muốn uống tới chết sao?
"Này, uống như vậy rất hại cho gan, cô có biết không hả?!"
"Đồ nhiều chuyện, mèo khóc chuột, giả từ bi! Xéo đi!"
"Được, tôi đi." Cầu còn không được a, anh đứng dậy bước nhanh rời khỏi đó. Mặc xác cô!
Cô vẫy vẫy tay. "Đi đi đi, mau biến!" Đột nhiên quay đầu lại gào to: "Này, chờ đã!"
Anh ngoảnh lại. "Sao thế?" Lập tức trông thấy Gia Lệ chỉ chỉ vào tờ hóa đơn.
"Tính tiền a, tiên sinh. Anh chẳng phải muốn mời ư?"
Oh my God! Bạc Sĩ đưa tay lấy hóa đơn, tới quầy tính tiền. Xa Gia Lệ này vừa khóc kinh thiên động địa, vừa uống rượu la hét ầm ĩ, chẳng trách bị đá. Chàng trai nào chịu được chứ? Đáng đời, đáng đời!
Trước quầy, Bạch Bạc Sĩ chờ tính tiền, bỗng dưng nhớ tới Phó Hân Lan, Hân Lan sẽ không như vậy, Hân Lan luôn luôn tao nhã, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, khóe miệng thường hé cười, anh trông thấy thôi đã muốn thương yêu cô cưng chiều cô...
Bạch Bạc Sĩ phiền muộn, vẫn không quên được cô, aizzz!
Nữ nhân viên đem trả lại thẻ tín dụng.
"Cám ơn." Bạc Sĩ nhận lấy, lại liếc nhìn Xa Gia Lệ bên trong. Anh cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ. Lại quan sát cô, dựa vào tư thế rót rượu cùng dáng ngồi lờ đờ của cô, anh đoán cô đã say.
mặc kệ cô! Là tự cô muốn uống.
Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài mưa bụi bay bay, trong không khí ngập tràn mùi vị ẩm ướt, trên mặt đất vũng nước phản chiếu ánh đèn neon. Bạch Bạc Sĩ suy nghĩ đôi chút, xoay người lại, qua cửa kính, nhìn Xa Gia Lệ từ xa, thấy cô vừa uống, vừa gạt lệ, thỉnh thoảng lại nằm bò trên bàn khóc, bờ vai mảnh dẻ không ngừng run rẩy, thật đáng thương.
Ánh mắt Bạch Bạc Sĩ tối sầm. Cô thật đáng thương a, cô xem ra không cần giúp đỡ a, cô uống như vậy liệu có nặng lắm không? Cô có thể bình an về nhà không? Cô sẽ không sao chứ?
Anh nghĩ đến ngày đó, cô lấy ra tấm ảnh chụp bạn trai, khoe với anh "Chàng trai cao to đẹp trai này, chính là bạn trai tôi. Anh mới là người không ai thèm đó."
Lúc ấy cô chỉ vào tấm ảnh chụp, gào lên với anh, vẻ mặt rất đắc ý rất kiêu ngạo, đôi mắt sáng long lanh.
Bỏ đi, không nghĩ nữa! Bạc Sĩ xoay người rời đi.
Ngồi trong xe, anh khởi động xe, mở radio ra "Bản tin thời sự, cảnh sát truy bắt một gã lái xe taxi lang sói, chuyên môn về ban đêm ra tay với các cô gái, sau khi chở đến vùng núi liền cưỡng hiếp sát hại..."
"Bang"! Bạch Bạc Sĩ tắt radio đi, gãi gãi đầu, bỗng cảm thấy bất an. Nhưng anh lập tức an ủi mình, là chính cô muốn uống, mặc kệ cô a! Nhưng trong óc như có thanh âm vang lên: "Rượu là do cậu mời."
"Nhưng tôi không ép cô ấy uống a?"
Thanh âm kia nói tiếp: "Nếu không phải cậu nhảy ra kích động cô ấy, cô ấy có lẽ sẽ không uống say khướt thế, cũng sẽ không đau lòng rơi lệ."
"Cô ấy đã cười nhạo tôi thất tình ở trên chuyên mục, tôi chẳng quá đáng gì cả!"
"Cậu là đàn ông, cũng nên nhường nhịn phụ nữ chứ? Cậu là đàn ông, tại sao lại so đo với phụ nữ?"
Phiền chết mất! Bạch Bạc Sĩ nhanh tay rút chìa khóa xe ra. Bỗng ánh sáng trắng lóa lóe lên, "Ầm" tiếng sấm rền vang. Sét đánh, mưa mỗi lúc một lớn, hạt nặng đập vào cửa kính xe liên hồi, tiếng sấm rầm rầm, mưa xối xả.
Gia Lệ ngồi dậy tiếp tục uống, hết chén này tới chén khác, càng nghĩ càng đau xót, nghĩ nát óc vẫn không rõ, Cao Tuấn Thái sao bỗng nhiên lại đá cô? Nồng độ cồn trong máu càng lúc càng cao, thế giới trước mắt bắt đầu đảo lộn, có người thở phì phì ở chỗ ngồi đối diện với cô.
Cô ngẩng đầu, nheo mắt nhìn, cố gắng nhận ra người đến, đó là một gương mặt nghiêm túc, nét mặt rất không kiên nhẫn.
"Cô uống đủ chưa?" Bạch Bạc Sĩ quay trở lại, ngồi xuống trừng mắt nhìn cô.
"Lại là anh!" Gia Lệ hét lên, cầm chiếc túi xách da đứng dậy bỏ đi.
Bạch Bạc Sĩ đuổi theo ra ngoài nhà hàng, thấy cô dầm mưa, ngửa đầu nhìn trời gào thét.
"Thật tốt, thật tốt, trời mưa..." Hai tay cô chống eo, bộ dáng như muốn đánh nhau cùng ông trời. "Trời đổ mưa a, đổ mưa a, có giỏi thì cho lớn hơn nữa!" Ngay cả ông trời cũng đối nghịch với cô! Cô say mèm, nổi cơn tam bành. "Trời đổ mưa to, tôi không sợ —— " "Ầm"! Một tia sét đánh xuống, dọa cô một phen nhảy dựng lên. Càng thêm phát hỏa, chỉ vào bầu trời gào lớn: "Được, sấm sét cứ việc đánh, đánh đi đánh đi, tôi không sợ!"
Cô say thật rồi! Bạch Bạc Sĩ ngao ngán, xòe ô ra, bước lên túm lấy cánh tay cô. "Đi —— "
"Sao cơ?" Cô giãy dụa.
"Đưa cô về nhà." Anh kéo cô. "Đi ——" cô bình an về đến nhà, anh có thể yên tâm trở về.
"Anh buông tay ra!" Gia Lệ cố sức giằng khỏi tay anh, và mắng. "Ai cần anh đưa về? Anh cười đủ chưa? Anh buông tay?"
"Cô như vậy sao có thể về nhà được!" Bạch Bạc Sĩ quát cô. Bàn tay lớn càng cố sức lôi kéo.
"Không cần anh lo, không cần anh thương hại!" Cô đã say, vừa nói vừa đá.
"Khốn kiếp." Bạch Bạc Sĩ xách cô về phía xe hơi của mình. "Đồ ngốc này, tôi không so đo với cô, đưa cô về nhà, cô muốn ra sao cũng không liên quan đến tôi, theo tôi lại đây, lại đây!"
"Không cần!"
"Tới đây!"
"Không cần!" Gia Lệ ôm chắc hàng cây bên đường.
Bạch Bạc Sĩ bị chọc tức, dùng sức kéo, quát: "Lại đây —— "
Phịch!
Thật tốt, trải qua lôi lôi kéo kéo, Gia Lệ buông tay, chỉ có điều trọng tâm mất thăng bằng, cô té ngã nhào, nằm sấp trên đất bùn, không chút động đậy.
"Ách... Xa... Xa tiểu thư?" Bạch Bạc Sĩ vội vàng ngồi xổm xuống ngó nhìn. "Cô... Cô không sao chứ?"
Cô vẫn không có động tĩnh gì, Bạch Bạc Sĩ nôn nóng. "Té bị thương rồi? Chỗ nào sưng đau?"
"Anh... anh..." Cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy, thân thể cũng run bần bật. Cô từ từ chống tay đứng dậy, Bạch Bạc Sĩ thở hổn hển.
Không thể nào? Mặt cô dính đầy bùn đất, do bị té nên mũi sưng lên, Bạch Bạc Sĩ nhìn xuống phía dưới, đầu gối cô cũng bị trầy xước, bởi vì mưa to, trên mặt đất toàn là bùn lầy, âu phục trên người cô cũng bị hủy hoại. Hiện giờ, cô tóc tai bù xù, cả người chẳng khác nào quỷ dạ xoa chui từ dưới giếng lên.
Cô ngồi trong vũng bùn lầy, nhìn Bạch Bạc Sĩ. Mặc dù xem ra thê thảm, trái lại đôi mắt cô cực kỳ có thần, hung dữ theo dõi anh.
"Ách... Thật xin lỗi." Bạch Bạc Sĩ chột dạ, vội vàng chìa tay ra giúp cô lau vết bẩn trên mặt, chẳng ngờ Gia Lệ túm lấy tay anh liền cắn. "A ——" anh kêu đau.
"Tôi căm hận anh!" Cô nhảy dựng lên bỏ chạy.
Cô băng băng chạy trong lúc mưa to gió lớn, mưa thấm vào người, cô chẳng quan tâm; quần áo dơ bẩn, không sao cả; đầu gối đau xót, không hề gì! Dù sao cũng đủ thảm rồi, chẳng thể nào thảm hại hơn, Gia Lệ bỏ chạy vừa gấp vừa thở, bởi vì uống say khướt, chân nam đá chân chiêu.
"Này!" Bạch Bạc Sĩ mau chóng đuổi theo. Chạy loạn như vậy quá nguy hiểm, cô có đầu óc hay không a?
Gia Lệ không để ý tới anh, suốt cả buổi tối anh đều cười nhạo cô, bây giờ lại còn giả bộ. Hèn hạ!
Gia Lệ vừa chạy, vừa chú ý xem liệu có chiếc taxi nào không. Đã khuya thế này, không trông thấy cái nào cả, phía sau có một chiếc xe gắn máy, xe gắn máy phóng như bay, giật đi chiếc túi xách da trong tay cô.
"A?" Gia Lệ sững sờ, cướp giật?! Đột nhiên giật mình, cô cất bước đuổi theo. "Ăn cướp, ăn cướp ——" tốc độ xe chạy rất nhanh, cô lập tức cởi giày ra ném hắn! Ném không trúng, cô vừa đuổi theo vừa chửi rủa. "Ăn cướp a ~~ ăn cướp ~~" xe gắn máy đã biến mất trong màn mưa.
Gia Lệ đuổi tới nỗi thở hổn hển, bất chợt đau lòng, khom người ôm lấy ngực, một luồng khí chặn ngang, cô hô hấp không đều. Gia Lệ phát ra tiếng đau khổ buồn bực, giữ chặt ngực, thật khó chịu...
Một đôi tay to lớn từ phía sau túm lấy hai cánh tay cô, một giọng nói kiên định ra lệnh cho cô. "Bình tĩnh, đừng hoảng hốt! Hít vào, chầm chậm thôi... Nào... hít vào..."
Gia Lệ thở gấp, thử từ từ hít vào, có một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô; tay kia nắm khuỷu tay cô, giữ chắc cho thân thể lảo đảo sắp ngã của cô.
"Đúng rồi, cứ như vậy." Đó là giọng nói cực kỳ ấm áp, trầm thấp trấn an ở bên tai cô. "Cô làm tốt lắm, đừng nóng vội, bây giờ thở ra, chầm chậm thở ra..."
Gia Lệ làm theo, cơn đau ngực dần tan biến, hô hấp cũng thông suốt. Cô ho khụ khụ, xoay người, nhìn Bạch Bạc Sĩ.
"Tôi... Tôi bị cướp rồi." Cô nói, ánh mắt mơ màng, thân thể khẽ run. "Anh có trông thấy không?"
"Có." Mưa to quất vào trên người bọn họ. Anh cũng giống như cô, toàn thân ướt sũng.
Bạch Bạc Sĩ nhìn bộ dáng nhếch nhác của cô, bỗng có phần xúc động, muốn ôm cô vào trong lòng. Bởi vì, giờ phút này xem ra cô cần được che chở, ánh mắt bất lực kia, khiến anh không đành lòng a!
Sắc mặt Gia Lệ hoảng hốt, ngước nhìn anh, kinh ngạc nói: "Tôi... Tôi thất tình..." Cao Tuấn Thái không cần cô nữa.
Đúng, thất tình, đây là sự thật. Cô cúi gằm mặt, đôi môi run run. "Anh ta không yêu tôi." Sau này, chỉ có mỗi mình cô, cô chẳng còn quan hệ gì với anh ta a.
Tiếng mưa rơi ảm đạm, cô che mặt khóc.
"Không sao." Bạch Bạc Sĩ ghì chặt bả vai cô, lớn tiếng nói: "Không sao đâu, anh ta không yêu cô, cô đi yêu người khác a!" Nói thật dễ nghe, aizzz bản thân mình cũng chưa làm được.
Gia Lệ thở dài, liền bổ nhào vào trong lòng anh khóc nức nở.
"Anh nói rất đúng, anh nói rất đúng!" Cô gào khóc.
Bạc Sĩ ngạc nhiên, cũng không đẩy cô ra. Vì thất tình nên cô mới khóc, anh có thể hiểu được nỗi đau của cô. Cùng là người lưu lạc chân trời, thoáng chốc, khoảng cách bọn họ thật gần. Anh giang cánh tay, ôm chầm lấy cô gái này, được rồi, vậy thì cùng nhau dầm mưa, dù sao quần áo cũng ướt sạch cả. Anh nhẹ ôm lấy cô, bất luận cô khóc thỏa thuê hồi lâu, hồi lâu.
Cô khóc một hồi, rốt cuộc bình tĩnh lại, lau lau mặt, lùi ra sau, ngước nhìn anh, bỗng nhiên ngượng ngùng. "Anh... Anh có phải quay về hay không?" Hai má nóng ran, cảm giác lúng túng. Vốn đang là kẻ thù, bây giờ lại...
Bạc Sĩ thấy mắt cô sưng đỏ, khuôn mặt dính bẩn, quay đầu liếc nhìn chiếc xe đỗ ở bên đường, anh ngẫm nghĩ, rồi nhìn cô. "Cô... Không sao chứ?"
"Ừ, tôi muốn đi báo cảnh sát." Cô đã tỉnh, hết say rượu rồi. Cúi đầu nhìn xuống đôi chân trần, giày cao gót không biết ném đi đâu mất. "Tôi không sao, cám ơn anh, tạm biệt." Cô xoay người, tìm giày ven đường, vừa suy nghĩ, trước tiên bắt xe taxi đã, sau đó nhờ tài xế chở cô tới đồn cảnh sát tố giác, và gọi điện thoại nhờ bạn bè tới trả tiền giúp.
Bạch Bạc Sĩ không bỏ đi, trong cơn mưa to, anh thấy cô đi chân trần tìm giày.
Anh ngẩng đầu ngẫm lại, thở dài, lại chạy đuổi theo.
"Này, cô đi lung tung như vậy, ngộ nhỡ chân bị trầy thì phải làm sao?"
"Hả?" Nghe thấy tiếng nói, Gia Lệ ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc. "Anh vẫn chưa đi?"
"Cô thật ngốc, trên mặt đất toàn là nước, cô đi chân trần thế rất nguy hiểm!"
"Kia..." Gia Lệ đờ người ra nhìn anh.
Anh xoay người ngồi xổm xuống. "Lên đi, tôi giúp cô tìm."
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng lớn kia, Gia Lệ như u mê.
Anh quay đầu lại giục: "Này, lên đi a – "
"Ờ." Gia Lệ trèo lên, anh đứng thẳng dậy. Cô vòng tay qua cổ anh, đồng thời không nén nổi xúc động từ tận đáy lòng.
Mưa như trút nước, anh cõng cô dọc theo đường phố để tìm giày.
"A! Ở chỗ kia ——" Gia Lệ chỉ vào một chiếc giày cao gót màu trắng phía trên rãnh nước.
Bạch Bạc Sĩ khom người nhặt lên, phát hiện gót giày đã lệch hẳn đi. "Cô thật bạo lực." Đưa cho Gia Lệ, cô cầm lấy giày quan sát.
"Mua ở quán ven đường quả nhiên không có đồ nào tốt!"
Ở gần đó cũng tìm được nốt chiếc còn lại, nó rơi vào trong đống rác, nằm bên đống đồ ăn thiu thối.
Bọn họ trợn mắt nhìn chiếc giày kia, một hồi trầm mặc.
"Này, còn cần không?" Cực dơ bẩn, anh không muốn nhặt.
"Ách —— không... Không cần." Nhưng không có giày làm sao bắt được taxi? Sao về nhà được?
Bạch Bạc Sĩ xoay người nhìn nhìn chiếc xe của anh, cũng đang suy tư về vấn đề này.
"Thả tôi xuống đi." Gia Lệ xấu hổ, anh đã cõng cô hồi lâu rồi.
"Dù gì cũng cõng rồi, đã giúp thì giúp cho trót, tôi chở cô đi tố giác." Aizzz ~~ không còn cách nào, anh quả thực mềm lòng.
"Ờ... Ừm." Gia Lệ trầm mặc, Bạch Bạc Sĩ cõng cô đi tiếp, cô lén nhìn nghiêng khuôn mặt anh, chàng trai này... Hóa ra rất tốt bụng a! Ngẫm lại thái độ của mình lúc trước đối với anh, cô thấy hổ thẹn vô cùng.
*** Đồn cảnh sát —— "Biển số xe là bao nhiêu?" Cảnh sát hỏi Gia Lệ.
"A?" cô sửng sốt.
"Ba chữ đầu có vẻ là QXX." Bạch Bạc Sĩ đáp.
"Ừ." Cảnh sát ghi lại, Gia Lệ kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Bạch Bạc Sĩ.
Cảnh sát lại hỏi Gia Lệ. "Màu sắc chiếc xe đó?"
"Hình như là..." Cô cố gắng nhớ lại, màu đen? Màu xám?
"Màu xanh đậm." Bạch Bạc Sĩ đáp.
Xa Gia Lệ quay đầu lại liếc nhìn anh, tựa như nhìn thấy quái vật vậy.
"Nghi phạm có đặc trưng gì không?" Cảnh sát lại hỏi.
Gia Lệ lại gắng sức hồi tưởng. "Ừm... Thật giống như... Đội mũ bảo hiểm, ừm... Hình như có mặc một chiếc áo jacket hay là áo khoác thì phải? Là nam, có vẻ như..." Gia Lệ trả lời ngắt quãng rời rạc.
Bạch Bạc Sĩ nghe không lọt tai, anh nói: "Nghi phạm đội mũ bảo hiếm màu đen, mặc áo khoác màu nâu, tại lúc đó sắc trời tối mờ, nên sẽ có một chút sai biệt. Áo khoác sau lưng có một hàng chữ bằng tiếng Anh, chữ thứ nhất là K. Mặc quần jean màu lam, đi giày ống mũi nhọn, đúng rồi, hắn còn đeo găng tay da màu đen."
Gia Lệ không nhịn được, trợn mắt nhìn anh. "Anh quan sát lúc nào mà tỉ mỉ như vậy?"
"Lúc cô vừa gào to la hét vừa chạy đuổi theo." Anh liếc cô một cái, dường như cô cực ngốc.
"A..." Gia Lệ gật gật đầu, không thể không bội phục. "Giỏi lắm, giỏi lắm."
"Trong ví da có thứ gì không?" Cảnh sát chuyển sang hỏi Bạch Bạc Sĩ.
Bạch Bạc Sĩ nhún nhún vai nhìn Gia Lệ, vấn đề này nên để cô tự trả lời!
"Giấy tờ tùy thân, hơn một ngàn đồng, thẻ điện thoại..."
"Còn gì nữa không?"
Bạch Bạc Sĩ thấy cô dừng một chút, ánh mắt tối sầm lại. "Còn có một tấm ảnh chụp."
"Ra thế." Cảnh sát nhìn chằm chằm Bạch Bạc Sĩ, cười mờ ám. "Ảnh chụp anh ta?"
Aizzz ~~ hiểu lầm rồi, Gia Lệ vội lắc đầu. "Không phải anh ta, là bạn tr... tôi" Đột nhiên nghẹn lời, cô đính chính.
"Là bạn tôi thôi."
Bạch Bạc Sĩ quay đầu đi không nhìn cô, không biết tại sao trong lòng cảm thấy chua xót.
Hoàn tất ghi chép, Xa Gia Lệ gọi điện thoại tìm người tới đón, chùm chìa khóa ở trong ví da mất rồi, cô không sao về nhà được.
Bạch Bạc Sĩ lắng nghe cô gọi điện thoại, thấy cô liên tục quay số ba lần, cũng không có ai nhấc máy.
Bạch Bạc Sĩ ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, đã hai giờ sáng. Trễ như thế, người bình thường đều đương ngủ say?
Gia Lệ ảo não, cô gãi gãi đầu, ngoại trừ điện thoại trong nhà, và điện thoại củaphía nhà xuất bản, của những người khác cô đều không nhớ, đương nhiên vẫn còn nhớ rõ số của một người, Cao Tuấn Thái.
Cô thở dài, cảm thấy mình thật uất ức, kiên trì gọi cho bạn trai trước. Aizzz, xui xẻo, thật mất mặt!
Điện thoại kết nối được. "A lô? Tuấn Thái, em..."
"Xin chào, hiện giờ tôi không nghe máy, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp."
Là máy ghi âm, Gia Lệ cúp máy, quá chán chường.
Cảnh sát hỏi cô. "Thế nào?"
Xa Gia Lệ lúng túng, rất ngượng ngùng nói: "Ách, cảnh sát tiên sinh, có thể cho phép tôi đợi đến buổi sáng không? Chìa khóa trong nhà ở túi xách da mất rồi, tôi bây giờ không có cách nào, a ——" cô kinh ngạc gào, Bạch Bạc Sĩ kéo cô.
"Tới nhà tôi." Anh nói, liền kéo cô đi ra ngoài.
Giờ phút này Bạch Bạc Sĩ chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi, muốn mau mau thay bộ quần áo ướt sũng ra khỏi người. Nhưng anh quả thực không nỡ lòng bỏ mặc cô, hơn nữa một cô gái đang bơ vơ như vậy. Suy đi tính lại, để cô ở một đêm cũng không chết!
*** wow ~~ căn nhà Bạch Bạc Sĩ thật rộng lớn, sạch sẽ lại thư thái. Nhà Bạch Bạc Sĩ có sàn gỗ xinh xắn là hàng xịn, có bộ ghế sô pha to trắng như tuyết, có giá sách gỗ kê sát tường, tủ đựng đĩa CD ngăn nắp sắp theo thứ tự bảng chữ cái ABC, sách báo tạp chí trên bàn uống trà được để ngay ngắn, căn nhà Bạch Bạc Sĩ quả nhiên phi thường!
Xa Gia Lệ không ngừng tán thưởng tận đáy lòng, căn hộ sạch sẽ, vô cùng ngăn nắp lại rộng rãi chẳng khác nào những căn nhà mẫu, tỉ lệ nghịch với cái ổ chuột của cô.
Ừm... Cô tuyệt đối sẽ không bày biện tủ đựng CD gọn gàng, càng miễn bàn tới việc sắp theo thứ tự chữ cái, cô là dạng người không đem đĩa ACD bỏ vào vỏ BCD nên trộm cười.
Cô cũng sẽ không giống anh sắp xếp tạp chí sách báo chỉnh tề như vậy, cô đều quăng ném bừa bãi trên bàn hay dưới đất, cho đến khi ngập phòng mới thôi. Căn hộ nho nhỏ của cô mặc dù không được ngăn nắp cho lắm, cũng coi như sạch sẽ.
Lại chăm chú ngắm nhìn ghế sô pha trắng tinh mà Bạch Bạc Sĩ mua, đây... Đây đối với Xa Gia Lệ mà nói, thật không thể tưởng tượng nổi! Cô không có dũng khí kia, tuyệt đối không dám mua những đồ mà mình có khả năng bôi bẩn.
Đợi trong phòng khách không nhuốm chút bụi nào, Gia Lệ thầm nghĩ nhất định chàng trai này thuộc cung Xử Nữ, một ngày không biết tốn bao nhiêu thời gian quét dọn.
"Như thế sẽ chẳng có vi trùng."
Sau khi hai người tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ xong, Bạch Bạc Sĩ giúp Gia Lệ bôi thuốc lên đầu gối.
"Còn cả mũi nữa." Anh cầm miếng bông gạc tới trước cái mũi xinh xắn của cô, ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời cũng lập tức rời đi, cảm giác có chút xấu hổ.
Gia Lệ cúi đầu, Bạch Bạc Sĩ suy nghĩ, hay là nghiêng người giúp cô bôi thuốc khử trùng trên chóp mũi.
"Được rồi." Anh thu dọn dụng cụ, đem vứt miếng bông gạc đi, đặt lọ thuốc trở lại hòm thuốc, đứng dậy đem cất hòm thuốc về vị trí cũ, cầm hai cốc nước tới, một cốc đưa cho Gia Lệ.
"Cám ơn." Gia Lệ uống một ngụm nước, trên người mặc chiếc áo ngủ in hình hoa hồng phấn. Không cần hỏi cũng biết đó là của cô bạn gái anh trước đây. Cảm giác say dần hết, toàn thân đau nhức mỏi mệt rã rời.
Bạch Bạc Sĩ bước tới ấn nút máy ghi âm. Máy hoạt động, vang lên giọng nói của Phó Hân Lan"Bạc Sĩ, là em. Lúc trước thuê phòng ở mặc dù tiện nghi, nhưng an ninh trật tự rất tệ a, em muốn chuyển đến trung tâm thành phố, song... Không đủ tiền, số tiền anh cho em vay đều hết nhẵn rồi. Bạc Sĩ, anh cho em một chút ý kiến đi, thứ gì ở Mỹ cũng đắt a! Khi nào anh về gọi điện thoại cho em, Bye~~"
Bạch Bạc Sĩ tắt máy ghi âm. Bọn họ trầm mặc, không khí có vẻ gượng gạo. Vì thế anh đứng dậy bật CD, âm nhạc vang lên.
"Đó là... Bạn gái của anh?" Gia Lệ ngước nhìn tấm khung ảnh trên ti vi rồi hỏi, trong ảnh chụp một cô gái thanh lịch, ngồi trên ghế trong công viên.
"Ừ." Bạch Bạc Sĩ ngồi xuống một ghế sô pha khác.
"Vừa rồi là cô ấy gọi sao?" Gia Lệ hỏi.
"Ừ."
"Cô ấy xem chuyên mục tôi viết rồi rời bỏ anh?" Chuyện này cứ khiến cô nghi hoặc. "Tại sao? Tôi viết cái gì?"
Chín giờ sáng mai Bạch Bạc Sĩ phải tới phòng khám bệnh, bây giờ đồng hồ đã điểm bốn giờ, không cần ngủ nữa. Anh ngẫm nghĩ, đơn giản là muốn cùng cô hàn huyên. Anh đem những chuyện trước đây thuật lại cho cô nghe, Gia Lệ vô cùng kinh sợ.
"Sau đó cô ấy đòi chia tay với anh? Bay sang Mỹ để học?"
"Ừ."
Cô nhớ lại tin nhắn trong máy ghi âm ban nãy, hỏi anh: "Nói cách khác, cô ấy chia tay anh để tập trung học hành, anh còn cho cô ấy vay tiền?"
"Đúng."
Gia Lệ trừng mắt nhìn anh. "Wow ~~ "
"Sao vậy?" Cứ nhìn anh chằm chằm làm gì? Bạch Bạc Sĩ sờ sờ mặt mình.
Gia Lệ lắc đầu. "Tôi thật phục anh."
"Sao?"
"Nếu yêu cô ấy, hãy khuyên cô ấy đừng đi a!"
"Đó là mơ ước của cô ấy, tôi không có quyền ngăn cản."
"Không ngăn cản thì thôi, còn cho cô ấy mượn một số tiền lớn như thế? Anh thật khờ, tôi đoán a ~~ căn bản cô ấy lợi dụng anh."
Đòi chia tay rồi còn vay tiền người yêu, đâu có chuyện như vậy!
"Đừng nói vậy, cô ấy ở cùng tôi bao nhiêu năm, tôi có nghĩa vụ giúp cô ấy." Cô nghe anh nói xong mà thấy tức giận.
"Anh đúng là..." Nên nói là ngu ngốc hay si tình? Nhưng nhanh chóng, cô phát hiện anh theo chủ nghĩa đại nam tử, bởi vì tiếp sau đó anh nói —— "Huống hồ chăm sóc phụ nữ là nghĩa vụ của đàn ông, tôi có năng lực, thế nên..."
"Oh." Gia Lệ gật đầu. "Chính xác, chăm sóc phụ nữ là nghĩa vụ của đàn ông. Ừm ~~ Bạch y sĩ, cũng cho tôi vay một triệu đi?"
Anh lườm cô một cái, trông thấy đáy mắt cô mang ý cười tinh quái. Anh nghiêm mặt nói: "Không giống nhau."
Gia Lệ dựa lưng vào ghế sô pha, không khỏi nổi lên hâm mộ cô gái này, có thể khiến một chàng trai si tình với cô như vậy. "Cô ấy nhất định rất tốt, đáng để anh chờ đợi cô ấy như thế." Đã chia tay rồi còn nhớ mãi không quên.
"Cô ấy rất tốt, chúng tôi kết giao tám năm, giờ đây cô ấy bỗng nhiên một thân một mình tới phương xa như vậy, tôi thật lo lắng."
"Cô ấy tốt tới mức nào? Ý tôi là, anh bị hấp dẫn điểm nào ở cô ấy? Tại sao thích cô ấy tới vậy?" Giống như cô chẳng có cách gì khiến đàn ông yêu sâu đậm tới vậy. Trớ trêu thay, trải qua ba mối tình, cô đều bị đá không thương tiếc. Phong cách viết vẫn ổn, vì sống qua ngày, ở trên chuyên mục bàn luận tình yêu, bản thân mình lại trắc trở đường tình duyên.
Nhắc tới người yêu dấu, khuôn mặt Bạc Sĩ nghiêm túc lộ ra đôi chút ôn hòa.
"Là một cô gái rất thùy mị, nói chuyện luôn nhẹ nhàng đằm thắm. Thỉnh thoảng, cô ấy nấu súp cho tôi ăn. Nếu tâm tình tôi không tốt, nóng nảy cáu gắt, chỉ cần nhìn nụ cười cô ấy thôi, mọi phiền não đều bay đi hết. Cô ấy chưa từng nổi giận với tôi, năm ngoái còn đan một chiếc khăn quàng cổ tặng tôi nữa." Bạch Bạc Sĩ dừng một chút, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng. "Không nói nữa."
Thấy anh bối rối, Gia Lệ cười, quay mặt đi, nhìn sắc trời xanh tím bên ngoài cửa sổ.
Cô xúc động. "Kiểu như tôi, phải chăng khiến con trai chán ghét?" Đừng nói tới đan khăn, ngay cả cơm cũng không biết nấu, mỗi khi tức giận thường la hét kêu gào, cũng không biết cách nói những lời ngọt ngào.
"Cũng... Cũng không hẳn." Bạch Bạc Sĩ nhìn lại cô, nói như vậy phải chăng tổn thương tâm hồn cô? Anh nhẹ giọng nói: "Thật ra thì... Cô rất tốt, chỉ cần sửa lại cá tính chút xíu thôi."
Gia Lệ ngẫm nghĩ nói: "Mối tình đầu năm mười tám tuổi, bạn trai cũ hy vọng tôi bỏ đi nhiều tật xấu, tôi thay đổi, tôi phát hiện ra sửa cái này vẫn còn cái khác, chỉnh tới chỉnh lui, thực sự nhàm chán"——"Ha ha!" Bạch Bạc Sĩ nghe xong bật cười to, cô thật thẳng thắn.
"Aizzz ~~" Gia Lệ đặt cốc nước lên bàn, nằm xuống ghế sô pha. "Tôi luôn cho rằng, sẽ có ngày gặp được một chàng trai không bắt tôi phải chỉnh này chỉnh nọ, anh ta sẽ yêu thích con người thật của tôi." Còn tưởng rằng người ấy chính là Cao Tuấn Thái, thật không ngờ...
Bạch Bạc Sĩ nghĩ lại bộ dáng phát điên của cô khi ở nhà hàng, ừm, hẳn là rất khó có người yêu thích. Bạc Sĩ chân thành khuyên cô.
"Thực ra, nói thật chứ, đàn ông luôn hy vọng bạn gái ôn ôn nhu nhu, cư xử khéo léo và biết nghe lời, cô chỉ cần sửa một chút là được, cũng không nên cố chấp như vậy?"
"Vậy à ~~" Gia Lệ cười, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ. "Tôi thật không hiểu, ngay từ đầu tính cách tôi đã thế, cũng không hề cầm dao ép ai tới yêu tôi? Hôm nay vị tiên sinh kia vứt bỏ tôi, trước đây thì theo đuổi tôi, còn khen con người tôi chân thành, tôi khá giận khi anh ta khen tôi đáng yêu. Bây giờ không đáng yêu, cũng biến thành đáng ghét, mau chóng muốn đá tôi, anh nói xem đó là đạo lý gì vậy? Tôi vẫn là tôi a!"
Bạch Bạc Sĩ cười. "Tôi cũng chẳng khá hơn là bao."
"Á?"
"Bạn gái tôi trước đây chuyện gì cũng muốn tôi quyết định, từ màu sắc quần áo, kiểu dáng giày dép, cho tới đi ăn cơm đi dạo phố ở đâu, cũng đều nghe theo ý tôi. Cô ấy thuộc mẫu người kiểu như nếu nửa đêm bị vứt ở ven đường, sẽ hoảng sợ không biết làm thế nào để về nhà, bất cứ lúc nào cũng muốn tôi che chở. Không thể tưởng tượng nổi, cô ấy nói rằng quen biết tôi nhiều năm như vậy, phát hiện đánh mất bản thân mình, phát hiện thực ra rất trống rỗng, còn nói vì tôi, cô ấy đã không còn là mình." Bạch Bạc Sĩ thở dài. "Trước đây, chẳng phải mọi lúc mọi nơi đều muốn tôi ra mặt, muốn tôi làm chủ sao?"
Ừm... Bọn họ trầm mặc, suy xét tình cảm của mình.
Hồi lâu sau, Gia Lệ nói: "Tình yêu thật không có đạo lý." Cô thở dài.
"Đúng, trả giá lại nhiều, cũng có thể một ngày nào đó liền xong đời, so với hàm răng còn yểu mệnh hơn." Anh tán thành.
Anh ví von thế khiến cô bật cười ha hả, cô liếc nhìn anh. "Xem chừng, anh không có ý định yêu đương nữa?"
"Tôi bận chết đi được, nghĩ đến việc lại một lần nữa quen biết ai đó, một lần nữa hiểu rõ gia đình cô ấy, cuộc sống của cô ấy, cá tính của cô ấy, sở thích của cô ấy, tất cả lại từ đầu, oh my god ~~ tưởng tượng thôi đã thấy mệt!"
"Không sai!" Gia Lệ cười to, vỗ mạnh một cái xuống ghế sô pha, nói rất hay! "Tình yêu nhảm nhí, chỉ tổ lãng phí sinh mệnh thôi!"
"Đúng, không có tình yêu cũng sẽ không chết!" Anh gào.
"Đúng đúng đúng, đời người còn rất nhiều việc để làm!" Cô bổ sung.
Thoáng chốc cùng chung mối thù, cùng hét lên khinh bỉ tình yêu.
Bạch Bạc Sĩ phát biểu cao kiến. "Tôi không chịu nổi nhất loại người một khi thất tình liền buông xuôi mình, còn đòi tự sát, hà tất phải thế? Không ai yêu thì càng phải tự trân trọng bản thân!"
"Đúng! Thất tình chẳng là gì, bổn tiểu thư bị đá ba lần rồi, về nhà úp mặt khóc một hồi, la hét một trận, ngày mai biến thành con người mới, giống như vừa trải qua cơn khủng hoảng. Nếu vẫn còn khó chịu, hãy vào quán ăn đánh chén một bữa thịnh soạn, no căng bụng mới thôi, con người ta khi ăn no sẽ làm biếng, chuyện gì cũng quên hết."
"Ồ, những người thất tình thường gầy đi, trái lại cô thất tình sẽ mập lên?"
"Đúng, lúc không vui thì khẩu vị tôi cực tốt." Cô cười thừa nhận.
"Không ngờ cô lại có cách hay vậy ~~" anh phát hiện, khi cô cười lên, bộ dáng thật chói mắt a!
"Đương nhiên rồi!" Gia Lệ vỗ ngực một cái. "Tối nay khóc thế đủ rồi, hiện giờ toàn thân tôi thấy khoan khoái." Cô duỗi người, ngáp một cái. "Anh xem, trời đã sáng." Cô chỉ về phía ngoài cửa sổ, cảnh vật núi rừng tĩnh lặng, bầu trời màu lam tím nhạt báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. "Phong cảnh nhà anh thật đẹp, một mình anh ở thôi sao mua căn hộ lớn như vậy làm gì?" Cô hỏi.
"Vốn định kết hôn nên mới mua."
Gia Lệ trong lòng căng thẳng, nằm nghiêng trên ghế sô pha, sau một lúc lâu, chăm chú nhìn cảnh nắng mai, cô nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, sớm biết vậy tôi sẽ không viết bài báo kia." Cô cảm thấy áy náy, anh là người tốt.
Bạch Bạc Sĩ đưa mắt nhìn cảnh núi non vào sáng sớm. "Không sao." Anh thấp giọng nói. "Thực ra... Lời cô nói cũng không phải không có lý."
Lâu lắm rồi, trong nhà này không có người khác, không có ai cùng hàn huyên tâm sự với anh như vậy, cho dù gặp gỡ bạn bè, anh cũng duy trì cá tính nghiêm túc cẩn trọng. Nếu không phải tính tình Xa Gia Lệ thẳng thắn, luôn chọc giận anh, anh cũng sẽ không vừa gào vừa rống lên với người khác.
Kỳ lạ ở chỗ, chỉ một buổi tối cùng cô kêu la gầm thét, mới vừa rồi lại than phiền tâm sự, lúc này đây bỗng có loại cảm giác rất sảng khoái, giống như mở rộng lòng mình ra, những bất mãn và khó chịu do thất tình tích tụ lại mấy tháng qua, thoáng chốc tất cả đều phát tiết ra ngoài, cả người liền thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ cùng thưởng thức cảnh sắc bình minh, nhìn ánh mặt trời dần dần in bóng núi rừng, trông thấy sương mù từ từ tan biến. Hồi lâu sau, Bạch Bạc Sĩ nghe thấy tiếng ngáy be bé. Anh quay đầu, thấy cô đã ngủ, còn khẽ ngáy. Anh nheo mắt nhìn, quan sát cô —— một chút tóc vẫn còn đương ẩm, xoã tung bồng bềnh. Cô ôm chiếc gối, nằm nghiêng trên ghế sô pha trắng tinh to lớn, cuộn tròn người lại, giống một chú mèo con ham ngủ. Trông cô ngủ, cảm giác thật vô tội.
Bạch Bạc Sĩ đứng dậy, mang chăn đến, anh trải chăn thật phẳng và vuông vắn, trong nháy mắt, chiếc chăn mềm mịn tựa như lông vũ nhẹ nhàng phủ lên người Gia Lệ. Bạch Bạc Sĩ lại lẳng lặng quan sát cô trong chốc lát, mới xoay người tắt nhạc, cầm chiếc điện thoại không dây bước vào phòng ngủ, quay số tới New York.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.