Bạch Ngọc Đường nhìn về phía tỏa ra mùi hương, trước tiên đánh giá lò bếp kỳ quái kia, có chút thú vị. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở xâu thịt lăn qua lộn lại trên lửa than, mỡ trong thịt tí tách rỉ ra, tản ra mùi thơm như có như không.
Thời điểm thịt chín đến độ mắt thường có thể nhìn rõ, tiểu đầu bếp liền rắc một ít bột trên xâu thịt, thổi một hơi, dưới đáy than củi bỗng nhiên tóe lên một ngọn lửa, cùng với mùi thịt ngào ngạt bay ra, khiến cho người ta thèm thuồng dù cách ba thước.
"Đây là vật gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò, ánh mắt thăm dò dừng trên người Triệu Hàn Yên.
Triển Chiêu lúc này từ nóc phòng nhảy xuống, đi đến bên người Bạch Ngọc Đường, hỏi hắn: " Huynh đệ Ngũ Thử các ngươi đều đến Đông Kinh cả rồi?"
"Vậy thì đã sao," Bạch Ngọc Đường giọng không vui trả lời, liền không phản ứng Triển Chiêu, tiếp tục với câu hỏi trước, đối với Triệu Hàn Yên nhắc lại câu hỏi, "Đây là vật gì?"
Đây là sự nhẫn nại cuối cùng của hắn, đầu bếp này nếu còn không phản ứng hắn, hắn nhất định sẽ không chịu nổi nữa mà nghĩ tới việc động thủ, chẳng hạn như gây một trận ầm ĩ, thừa dịp mà cướp thịt.
Triệu Hàn Yên đang nướng thịt thì nghe được tiếng lòng của Bạch Ngọc Đường: Xâu thịt này thật tươi, xem ra cũng rất ngon, ta nhất định phải nếm thử một cái. Trên đời vì một đồ ăn mà nháo cả Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường hắn khẳng định là độc nhất, ha ha ha.
Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-an-nho-phu-khai-phong/1113383/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.