Không khí như đóng băng ngay lập tức. Tuy nhiên, bây giờ không còn sự nặng nề nào giữa bọn họ nữa.
Sầm Hạo Miểu không thể trả lời câu hỏi của Nhan Khuynh nên cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Thấy vậy, người quản lý cũng cảm thấy dở khóc dở cười và anh ta nghĩ rằng Nhan Khuynh đúng là một người kì lạ khi chú ý đến chuyện này.
Tuy nhiên, Sầm Hạo Miểu cũng rất thành thật, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu ấy trả lời câu hỏi của Nhan Khuynh trước: “Em cao một mét sáu lăm nhưng em mới chỉ có mười sáu tuổi, em sẽ còn lớn lên nữa!”
Chiều cao của con trai cũng giống cân nặng của con gái, đó luôn là những vấn đề nhạy cảm mà nhiều người không muốn nhắc tới. Mặc dù hiện tại Sầm Hạo Miểu đang lo lắng cho em gái nhưng cậu ấy vẫn muốn giải thích cho bản thân mình.
Nhìn thấy Sầm Hạo Miểu như thế, Nhan Khuynh lại càng muốn trêu chọc cậu ấy. Cô vươn tay ấn nhẹ đầu của Sầm Hạo Miểu xuống rồi lùi lại một bước nói: “Em duỗi tay ra cho chị xem.”
Chị Nhan Khuynh có ý gì? Xem chỉ tay sao? Sầm Hạo Miểu không hiểu lắm nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Nhan Khuynh. Quả thật, cậu ấy thật sự rất nhỏ so với các bạn nam cùng trang lứa. Sầm Hạo Miểu không quá cao, cánh tay lại hơi ngắn. Sau khi bị đè đầu xuống, cậu ấy đã duỗi thẳng tay ra nhưng vẫn còn cách năm xentimét nữa thì Sầm Hạo Miểu mới có thể chạm tới chóp mũi của Nhan Khuynh.
Mẹ kiếp! Sầm Hạo Miểu cảm thấy toàn thân mình như sắp nổ tung ngay lập tức.
Nhưng Nhan Khuynh lại quay đầu đi, cô không kiềm chế được rồi bật cười. Cậu nhóc này thật hài hước, trông cậu ấy giống y đúc với biểu tượng cảm xúc mèo chân ngắn mà Cảnh Hoài đã gửi cho cô trước đây.
Còn Lương Nhất Khả, người vừa mới hoàn thành công việc của mình cũng vừa hay từ cuối hành lang đi tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy cũng không nhịn được mà cười lớn.
“Đây chẳng phải là Sầm Hạo Miểu sao?” Lương Nhất Khả không có ý định giúp Sầm Hạo Miểu mà anh ấy lại tận dụng thời cơ để xoa tóc cậu ấy. Lương Nhất Khả sờ tóc của Sầm Hảo Miểu một cách thích thú và nói về Sầm Hạo Miểu: “Lúc trên TV cậu nhóc này trông rất lớn, sao nhìn ở ngoài lại nhỏ như vậy? Chắc cậu ấy khoảng mười sáu, không đúng, có khi mới mười bốn tuổi? Các người bóc lột sức lao động trẻ em à?”
Chỉ cách đây một lúc, Lương Nhất Khả còn đang mắng Sầm Hạo Miểu. Nhưng bây giờ khi thấy Sầm Hạo Miểu cũng chỉ là cậu nhóc mới lớn thôi nên anh ấy quên hết tất cả sự giận dữ của lúc trước. Không những vậy, trông Lương Nhất Khả còn rất thích thú trêu chọc cậu nhóc nữa.
Những người vừa đến sau do phải trang điểm lại là Hướng Vãn và Trương Vũ Thanh cũng cùng tham gia cuộc vui. Chỉ là Hướng Vãn hơi cẩn thận, đột nhiên cô ấy hỏi Nhan Khuynh sau khi quan sát Sầm Hạo Miểu một lúc: “Tại sao tớ thấy đứa trẻ này trông quen quá?”
“Đúng vậy!” Lương Nhất Khả cũng đến gần và nhìn kĩ vào Sầm Hạo Miểu rồi nói tiếp: “Hình như em cũng từng thấy ở đâu rồi.”
Sầm Hạo Miểu đã bị choáng váng sau khi bị nhiều người sát lại nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Người quản lý của Sầm Hạo Miểu cũng không nói nên lời. Nhóm người Lương Nhất Khả thật lạ lùng và khó hiểu. Mới vừa rồi anh ấy còn không thích bọn họ đâu! Bây giờ lại quan tâm đến Sầm Hạo Miểu, bọn họ còn nói chuyện giống như coi cậu ấy là em trai của mình nữa cơ. Mọi người còn liên tục bảo Sầm Hạo Miểu trông rất quen. Không phải cậu ấy là do chính Lương Nhất Khả lựa chọn sao? Làm sao anh ấy có thể không quen Sầm Hạo Miểu được?
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cậu nhóc Sầm Hạo Miểu đã bị lời nói của Nhan Khuynh làm cho hoảng sợ.
Khi nhìn Sầm Hạo Miểu, Nhan Khuynh rất muốn hỏi cậu ấy vài câu bởi vì cô thấy cậu ấy và Điềm Điềm thực sự rất giống nhau. Nhưng Nhan Khuynh lại bị phân tâm bởi vấn đề chiều cao nên cô đã quên béng đi mất. Bây giờ khi nghe Lương Nhất Khả đề cập đến việc này, cô đã nhớ ra ngay lập tức.
“A! Đúng rồi, vừa này chị quên nói điều này, Sầm Hạo Miểu, em gái của em đang ở chỗ của chị.”
“Cái gì?” Đôi mắt của Sầm Hạo Miểu sáng rực lên khi nghe thấy tin tức về Điềm Điềm.
“Em chờ một lát đã!” Nhan Khuynh gọi điện thoại cho quản lí của Hướng Vãn. Chưa tới hai phút, đầu hành lang bên kia đã truyền đến tiếng bước chân. Đằng xa, có hai người đang đi tới. Sau đó, bỗng dưng một cái bóng nhỏ chạy vọt lên tới chỗ của Sầm Hạo Miểu trước.
“Điềm Điềm!” Sầm Hạo Miểu vui mừng kêu lên.
Còn Điềm Điềm khi thấy anh trai thì trở nên rất hoạt bát, cô bé trèo lên người Sầm Hạo Miểu như thói quen. Sau đó, cô bé ôm cổ rồi cọ mặt với Sầm Hạo Miểu, sau đó lại thơm lên mặt cậu ấy mấy cái.
“Anh trai ơi!” Giọng nói Điềm Điềm ngọt như sữa khiến người ta cảm thấy được chữa lành. Vượt ngoài dự đoán của Nhan Khuynh, khi gặp lại người thân, bánh bao nhỏ Điềm Điềm này không hề khóc. Ngược lại, cô bé còn khoái chí cọ cọ vào anh trai.
“Anh thật ngốc mà, anh đã làm mất Điềm Điềm. Là chị gái kia đã cứu em, Điềm Điềm cũng rất dũng cảm đó nha, em thật giỏi quá.” Cô bé vừa nói vừa vung tay vung chân, dường như cô bé đã hoàn toàn quên mất bộ dạng đáng thương của mình vào tối qua trông như thế nào.
“Anh biết mà, Điềm Điềm thật sự rất giỏi.” Sầm Hạo Miểu chiều theo ý của cô bé, giọng của cậu ấy trở nên khàn khàn và mắt cậu thì đỏ hoe. Nếu không phải vì Sầm Hạo Miểu xấu hổ bởi nơi này có nhiều người thì chắc chắn bây giờ cậu ấy đã khóc mất rồi.
Dù sao, Điềm Điềm còn rất nhỏ, lại mất tích gần một ngày. Vì lo lắng về hợp đồng với công ty nên Sầm Hạo Miểu không thể làm ầm ĩ mọi nơi lên để tìm cô bé. Thế nên cậu ấy thực sự rất lo lắng cho sự an nguy của em gái mình. Ngoài ra, trong vòng hai năm nay đã có rất nhiều tai nạn xảy ra với gia đình của các nghệ sĩ nổi tiếng. Cách đây không lâu, con gái của một diễn viên nữ đã bị bắt cóc. Rất nhiều paparazzi* chụp lén và lan truyền tin tức lên mạng về vụ việc này. Vì vậy, kẻ bắt cóc sợ mình sẽ bị bắt vô tù sớm nên hắn ta đã sát hại con tin ngay sau đó. Vì vậy, cả buổi tối qua, Sầm Hạo Miểu không biết mình phải làm gì để có thể tìm được Điềm Điềm nhanh chóng.
*Là thợ săn ảnh.
Hiện tại nhìn thấy em gái đang đứng trước mặt, cậu ấy cảm giác như mình đang nằm mơ. Sầm Hạo Miểu ôm cô bé mãi không chịu buông, trông cậu ấy giống như đang ôm một bảo vật bị mất nhưng đã tìm lại được vậy.
“Về sau em phải trông chừng Điềm Điềm cho kỹ, nếu không phải ngày hôm qua chị muốn ăn khoai lang nướng thì khó mà tìm được em gái của cậu.” Nhan Khuynh giải thích quá trình gặp Điềm Điềm cho Sầm Hạo Miểu nghe nhưng cô đã rút đi một vài chi tiết mà không nói ra.
Trên thực tế, chỉ khi nhìn thấy Sầm Hạo Miểu, Nhan Khuynh mới nghĩ thông suốt mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cô cũng hiểu được lý do tại sao hình tượng hiện tại của Sầm Hạo Miểu lại khác xa so với trong tiểu thuyết.
Tất cả mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân cả. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Vào ngày hôm qua, lúc Nhan Khuynh gặp được người phụ nữ bắt cóc và lừa bán trẻ em kia, cô phát hiện bà ta có số phải chết. Nhưng sau khi người phụ nữ đó bị cảnh sát bắt, vận xui của bà ta đã biến mất ngay lập tức. Bên cạnh đó, tướng số sẽ phải lang thang khắp nơi suốt cuộc đời còn lại của Điềm Điềm cũng đã biến mất. Dựa vào điều này, có thể suy đoán được rằng trong nội dung gốc của tiểu thuyết, Điềm Điềm đã không thể trốn thoát. Người phụ nữ bắt cóc trẻ em đã đem bán cô bé. Sau đó, bà ta bị chết trong một vụ tai nạn. Cuối cùng, manh mối bị cắt đứt, tung tích về Điềm Điềm hoàn toàn biến mất, từ đó cô bé phải lưu lạc cả nửa đời người. Còn nguyên nhân mà Sầm Hạo Miểu trở thành một nhân vật phản diện chính là bởi vì chuyện mất đi của em gái cậu ấy.
Nghĩ lại, trong tiểu thuyết có viết rằng bố mẹ của Sầm Hạo Miểu đều là những người xuất sắc nhưng sau khi ly hôn, bọn họ bỏ lại hai đứa con và ra ở riêng. Điều tồi tệ nhất đó là bố của Sầm Hạo Miểu đã vay nặng lãi rồi bỏ trốn. Cho nên bọn cho vay nặng lãi đã tìm đến Sầm Hạo Miểu đòi nợ. Đứa nhỏ này vì để kiếm tiền trả nợ mà đã bán mình cho công ty giải trí. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Sầm Hạo Miểu thì không cần hỏi cũng biết là cậu ấy đã bị vắt kiệt sức lao động một cách tàn nhẫn như thế nào.
Nhìn Sầm Hạo Miểu ôm em gái mãi không buông, Nhan Khuynh thấy không đành lòng. Ở tuổi này, cậu ấy vẫn nên được nuông chiều. Cuối cùng, cậu nhóc Sầm Hạo Miểu đã phải chống đỡ cả gia đình, vừa phải gánh nợ vừa phải chăm sóc cho đứa em gái còn quá nhỏ.
Lương Nhất Khả nhìn mà cảm thấy chua xót, anh ấy thấy khó xử khi nghĩ đến việc mình chưa tìm hiểu rõ lý do mà đã mắng đứa trẻ này. Nhưng dù còn nhỏ thì Sầm Hạo Miểu cũng nên có trách nhiệm với công việc hơn. Còn hiện tại, khi Lương Nhất Khả đã biết hoàn cảnh của Sầm Hạo Miểu nên anh ấy quyết định về sau sẽ giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.
“Cảm ơn cô Nhan đã cứu Điềm Điềm.” Sầm Hạo Miểu không giỏi biểu đạt, cậu ấy kìm nén một lúc rồi mới nói ra một câu: “Chị đã giúp em một việc rất lớn. Bất kể khi nào chị Nhan Khuynh cần thì cứ nói với em, chắc chắn em sẽ giúp đỡ chị.”
“Chuyện này là do chị tiện tay nên giúp đỡ thôi. Tuy nhiên, sau này em cần chăm sóc và để ý đến Điềm Điềm nhiều hơn đấy.”
“Vâng, chắc chắn em sẽ làm thế!” Sầm Hạo Miểu trịnh trọng gật đầu.
Tuy nhiên, cô bé trong lòng Sầm Hạo Miểu bỗng nói: “Đó không phải là lỗi của anh trai đâu, Điềm Điềm không phải tự mình đi lạc mà là do bị đuổi ra ngoài.”
“Cái gì? Chuyện này là không thể nào!” Khi nghe thấy Mã Thụy Điền nói như vậy, Sầm Hạo Miểu và người quản lý nhìn nhau, hai người họ không biết lời nói của cô bé có chính xác hay không. Lúc ấy, khi Sầm Hạo Miểu đang ghi hình ở phim trường nên đã để Điềm Điềm ở phòng nghỉ của đoàn phim. Hơn nữa, ở đó cũng có trợ lý trông coi cô bé. Nhưng sau đó, khi người trợ lý kia đi vệ sinh thì Điềm Điềm đã biến mất. Hiện tại Điềm Điềm nói chuyện với mọi người không rõ ràng lắm nên cô bé có thể đã nhầm lẫn một số việc.
Tuy nhiên, sau khi người quản lý nghĩ kĩ lại thì anh ta nghĩ rằng lời nói của Điềm Điềm có thể là sự thật. Vì vậy, người quản lý đã lên tiếng bảo: “Dù sao ở đoàn phim kia cũng khá hỗn loạn.”
“Anh nói đến bộ phim nào vậy?” Lương Nhất Khả tò mò.
“Nuông chiều đến mức khiến em kiêu ngạo.”
Nghe rất quen tai. Nhan Khuynh và Hướng Vãn nhìn nhau. Sau đó, bọn họ mới nhớ ra. Đó chẳng phải là bộ phim chiếu mạng mà hôm trước họ mới nói đến trên bàn ăn hay sao?
“Cậu là nam thứ của bộ phim đó đúng không?”
“Vâng, đúng vậy” Sầm Hạo Miểu gật đầu.
“Thế Cảnh Văn Tĩnh có quan hệ tốt với cậu à?”
“Vâng, bọn em chính là anh em tốt của nhau!” Sầm Hạo Miểu mỉm cười khi nghe thấy người anh thân thiết của mình được nhắc tới: “Lúc trước Điềm Điềm bị paparazzi chụp lén, chính anh Cảnh Văn Tĩnh đã giúp em lấy lại được ảnh chụp.”
Nhưng Nhan Khuynh đã chú ý đến phản ứng của Điềm Điềm. Khi mọi người nhắc đến Cảnh Văn Tĩnh, cô bé lại trông rất ủ rũ và không vui.
“Em không thích Cảnh Văn Tĩnh đó sao?” Nhan Khuynh cúi người xuống và dò hỏi Điềm Điềm một cách kiên nhẫn.
“Anh ta rất xấu.” Xét cho cùng, Điềm Điềm chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi nên nói chuyện không rõ ràng lắm. Mã Thụy Điền mãi chỉ nói mấy từ thôi nhưng có thể thấy là cô bé không thích Cảnh Văn Tĩnh.
Quả thực, Sầm Hạo Miểu rất ngạc nhiên như thể đây là lần đầu cậu ấy nghe Điềm Điềm nói điều đó vậy.
Nhan Khuynh cũng nghĩ đến việc này. Dù sao Sầm Hạo Miểu cũng chỉ là một đứa trẻ. Cậu ấy vừa bận rộn với công việc và vừa phải chăm sóc em gái của mình nên Sầm Hạo Miểu không thể lo toan hết mọi việc một cách chu đáo, kỹ càng được.
Nhưng những lời này nên để nói sau. Bây giờ thời gian không còn nhiều bởi sắp đến giờ ghi hình cho chương trình rồi.
Biết rằng Sầm Hạo Miểu không yên tâm về em gái nên Lương Nhất Khả đã bảo người quản lý của Sầm Hạo Miểu và người quản lý của Hướng Vãn ở lại phòng nghỉ của đoàn phim để giúp đỡ trông coi, chăm sóc em gái cậu ấy.
Một lúc sau, Lương Nhất Khả thấy Sầm Hạo Miểu đi lại có chút khó khăn nên anh ấy quan tâm hỏi han: “Cậu có sao không? Nếu không thì đừng cố nữa, anh đưa cậu đi khám.”
“Em không sao, cảm ơn cậu Lương.” Bởi vì đã tìm thấy em gái nên Sầm Hạo Miểu đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Sầm Hạo Miểu muốn cảm ơn Nhan Khuynh vì đã tìm được em gái của mình nên cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để biểu diễn thật tốt trên sân khấu. Hơn nữa, như Lương Nhất Khả từng nói, nếu đã là nghệ sĩ thì phải có trách nhiệm với công việc và người hâm mộ của mình.
Nghĩ đến đây, Sầm Hạo Miểu không còn thấy khó chịu nữa, cậu ấy quay đầu nhìn Điềm Điềm ở trong phòng nghỉ của đoàn phim. Khi thấy em gái đang vẫy tay với mình, cậu ấy trở nên phấn chấn ngay lập tức rồi bắt đầu tập luyện để chuẩn bị biểu diễn.
Vì không còn nỗi lo nào cả nên Sầm Hạo Miểu có thể hoàn toàn thả hồn trên sân khấu. Có thể thấy rằng công ty quản lý của Sầm Hạo Miểu đã chọn ra những bài hát rất phù hợp với cậu ấy. Mặc dù đó không thể nói là một tác phẩm kinh điển trong nền âm nhạc nhưng những bài hát của Sầm Hạo Miểu rất du dương và được thể hiện cực kì xuất sắc, chỉ cần những điều đó thôi là đã đủ để người khác công nhận rồi.
“Cậu nhóc này thực sự có tài!” Lương Nhất Khả nhìn một lúc và anh ấy cũng có chút kinh ngạc.
Quả thật, Lương Nhất Khả đã từng hiểu lầm về Sầm Hạo Miểu. Ban đầu, Sầm Hạo Miểu được một nghệ sĩ khác giới thiệu cho Lương Nhất Khả nhưng anh ấy không ngờ rằng cậu nhóc này lại có bản lĩnh như vậy. Cậu ấy có giọng hát khá hay, kĩ năng nhảy lại tốt và còn một điều quan trọng nữa đó là thần thái. Tính cách của Sầm Hạo Miểu thay đổi bất thường, vừa nãy cậu ấy còn bị Nhan Khuynh trêu chọc nhưng bây giờ lại có thể đứng trên sân khấu với một hình ảnh vô cùng khí chất, không thể nhìn thấy sự non nớt nào.
Cậu nhóc này chính là hạt giống tốt. Lương Nhất Khả cảm thấy rằng ông chủ của Sầm Hạo Miểu đã lời to khi có được cậu ấy. Chỉ cần được đào tạo bài bản, chắc chắn Sầm Hạo Miểu sẽ tìm được chỗ đứng cho riêng mình trong giới âm nhạc sau ba năm nữa.
Nhân lúc có cơ hội, Nhan Khuynh tranh thủ gửi tin nhắn cho Cảnh Hoài.
Nhan Khuynh: “Cảnh Hoài, anh biết Cảnh Văn Tĩnh sao? Vào ngày hôm qua chúng ta có nhắc đến anh ta ấy. Chính là người có thể khiến mình ngày nào cũng đẹp lên.”
Cảnh Hoài: “Ừ.”
Anh nhanh chóng trả lời nhưng Nhan Khuynh lại nhạy bén nhận ra rằng anh có vẻ không vui lắm. Cô nhắn lại cho anh: “Sao vậy? Tâm trạng anh không tốt hả?”
“Ừm.” Cảnh Hoài trực tiếp gửi cho Nhan Khuynh tin tức đã được điều tra ngày hôm qua.
Nhan Khuynh nhìn sơ qua, các thủ đoạn tinh vi có vẻ giống nhau này khiến cô đã nhớ ra rằng Cảnh Văn Tĩnh chính là ai. Hơn nữa, cô cũng hiểu ra được tại sao Điềm Điềm lại ghét anh ta.
Chỉ có thể nói rằng mọi trường hợp đều xảy ra được. Tuy anh ta là một người có đầy đủ bản lĩnh nhưng chỉ cần thiếu đi một mắt xích thôi thì cũng sẽ phát sinh ra chuyện như thế.
Trong tiểu thuyết, vào lúc này mối quan hệ giữa Cảnh Văn Tĩnh và Sầm Hạo Miểu cũng trở nên tốt lên nhiều. Bên cạnh đó, Cảnh Văn Tĩnh cũng dựa vào việc bắt chước người khác để lập địa vị cho mình trong giới giải trí. Sau đó, anh ta còn bắt chước tính giả vờ ngây thơ, tốt bụng của Nghê Ngọc để lợi dụng tình thương và sự giúp đỡ từ người khác.
Lúc đó, Nghê Ngọc có hai chỗ dựa lớn là Ngụy Nguyên và La Minh nên cô ta có thể cướp được vai diễn lớn của Hướng Vãn một cách dễ dàng. Điều quan trọng là bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc với Nghê Ngọc đều sẽ bị mê hoặc bởi sự trong sáng và tốt bụng của cô ta. Không những thế, bọn họ còn đau lòng, tiếc thương cho Nghê Ngọc khi thấy sự kiên cường và nỗ lực của cô ta nữa.
Trong giới giải trí không có nhiều nghệ sĩ có tính cách của bạch liên hoa* như Nghê Ngọc nên Cảnh Văn Tĩnh cũng dựa vào lý do đó để bắt chước tính cách giả tạo này của cô ta. Đầu tiên, Cảnh Văn Tĩnh đã cướp lấy vai nam chính của Sầm Hạo Miểu. Sau đó, anh ta tìm cơ hội thể hiện sự đơn thuần để lừa các cô gái trẻ làm người hâm mộ của anh ta. Quả thực, điều này đã giúp cho Cảnh Văn Tĩnh trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều.
*Bạch liên hoa là những người luôn tỏ vẻ ngây thơ, trong sáng nhưng trong lòng lại rất giả tạo, độc ác. Còn luôn đóng vai yếu đuối, cần che chở để lợi dụng và lừa gạt người khác.
Về việc tại sao sau đó Sầm Hạo Miểu và Cảnh Văn Tĩnh đường ai nấy đi thì trong tiểu thuyết không đề cập tới. Chỉ biết rằng sau khi bị Cảnh Văn Tĩnh phản bội thì Sầm Hạo Miểu bị mất đi em gái và cậu ấy như bị rơi xuống đáy vực thẳm. Sau đó, Sầm Hạo Miểu cố gắng vượt qua mọi đau khổ rồi cậu ấy quyết định quay trở về giới giải trí để trả thù.
Nhan Khuynh đem tất cả các chi tiết này lại với nhau và cô cảm thấy mình đã câu trả lời rõ ràng rồi. Nguyên nhân chủ yếu của việc này là vì Điềm Điềm bị lạc. Chắc hẳn Sầm Hạo Miểu đã tìm được bằng chứng cho thấy Cảnh Văn Tĩnh đã cố tình ném Điềm Điềm ra khỏi phòng nghỉ của đoàn phim.
Nhưng lúc đó dù có bằng chứng cũng trở nên vô ích.
Theo tình tiết của cuốn tiểu thuyết, khi Sầm Hạo Miểu quay lại báo thù thì Cảnh Văn Tĩnh với Nghê Ngọc đã cùng nhau tạo nên cặp đôi anh em và bọn họ còn có danh tiếng ngày càng lớn hơn ở trong giới giải trí. Nếu nói riêng về Nghê Ngọc thì cô ta đã thu hút được rất nhiều người đàn ông giàu có. Còn về Cảnh Văn Tĩnh, anh ta đã ôm đùi của Nghê Ngọc để sống sót. Ngược lại, Sầm Hạo Miểu gặp bất lợi với cặp đôi anh em kia nên cậu ấy chỉ có thể dừng lại vào thời gian này.
Sau đó, Sầm Hạo Miểu lại kiên nhẫn chờ thêm hai năm nữa. Cuối cùng, cậu ấy cũng tìm được cơ hội trả thù. Nhưng dường như, người phụ nữ Nghê Ngọc kia lại rất mù quáng, cô ta kiên quyết bảo vệ người anh trai thân thiết Cảnh Văn Tĩnh. Hơn nữa, cô ta còn cho người chèn ép Sầm Hạo Miểu rất nhiều lần. Vào lúc đó, Sầm Hạo Miểu cũng có đủ sức để chống lại bọn chúng. Thế nên, đám người Nghê Ngọc không thể xử lí cậu ấy được. Có thể công nhận rằng sự độc ác sẽ khiến người khác thêm căm thù và sẵn sàng chống lại chúng. Sau đó một khoảng thời gian, Nghê Ngọc rơi vào đường cùng và Ngụy Nguyên cũng suýt phá sản vì Sầm Hạo Miểu.
Nhưng kết quả cuối cùng là Sầm Hạo Miểu bất ngờ nhận được một cuộc gọi, cậu ấy bất chấp gác lại việc kinh doanh ở Yến Kinh mà đã chạy đến một ngôi làng vô danh ở trên núi. Vậy nhưng điều không may đã xảy ra, Sầm Hạo Miểu gặp phải một trận lở đất trên đường đi và cậu ấy vĩnh viễn không bao bao giờ trở lại.
Còn ở bên kia, Nghê Ngọc và Ngụy Nguyên chính là người hãm hại Sầm Hạo Miểu. Trong nội dung gốc của tiểu thuyết, hai người này như đang sống lại một lần nữa sau cái chết của Sầm Hạo Miểu.
Sau khi Nhan Khuynh nhớ lại nội dung của tiểu thuyết, cô đã biết được nguyên nhân của mọi việc. Lý do Sầm Hạo Miểu đi lên núi có lẽ là bởi vì cậu ấy đã đi tìm lại Điềm Điềm.
Trên thực tế, có rất nhiều bé gái bị bán cho nhiều gia đình ở vùng núi. Không những vậy, các bé gái này còn phải trở thành con dâu nuôi từ bé nữa. Có thể thấy rằng, Điềm Điềm rất thanh tú và dễ thương nên chắc hẳn cô bé đã chịu nhiều đau khổ trong những năm tháng ở trên miền núi. Còn về Sầm Hạo Miểu, Nhan Khuynh nhớ rõ là trong tiểu thuyết có viết rằng sức khỏe của cậu ấy rất tệ mà cậu ấy còn phải chịu đựng điều đó để vượt qua mọi sóng gió.
Cậu nhóc chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã phải đối mặt với những nỗi đau lớn như thế thật sự là không hề dễ dàng. Sầm Hạo Miểu phải trải qua quá nhiều việc tàn nhẫn nên cậu ấy hiểu rõ được nỗi đau và sự mất mát vô hạn. Vì thế, Sầm Hạo Miểu đã trở lại để trả thù nhưng cuối cùng điều không may lại xảy ra.
Nghĩ như vậy, Nhan Khuynh cảm thấy ở trong nguyên tác, Nghê Ngọc cũng đã hại rất nhiều người. Cảnh Văn Tĩnh cũng không phải là loại người tốt gì hết. Sau khi suy nghĩ một lúc, Nhan Khuynh đã gửi tin nhắn cho Cảnh Hoài: “Tạm thời anh đừng đụng chạm gì đến Cảnh Văn Tĩnh. Bởi vì sẽ có người tìm anh ta để tính sổ rồi.”
“Ai vậy?”
“Sầm Hạo Miểu. Em gái của cậu ấy bị bọn buôn người bắt đi, có lẽ việc đó có liên quan đến Cảnh Văn Tĩnh.” Nhan Khuynh cũng không giấu giếm chuyện này với Cảnh Hoài.
“Em chờ anh một chút.” Cảnh Hoài ở đầu bên kia nói với Nhan Khuynh xong, sau đó anh cho người đi điều tra về chuyện của em gái của Sầm Hạo Miểu. Không lâu sau, kết quả điều tra đã xuất hiện trên bàn làm việc của anh.
Quả thật đúng là Cảnh Văn Tĩnh có liên quan đến việc này. Mục đích của Cảnh Văn Tĩnh rất đơn giản, anh ta giả vờ làm cho Điềm Điềm bị lạc mất và sau đó anh ta sẽ giúp Sầm Hạo Miểu tìm lại em gái của cậu ấy. Đó là lí do mà Sầm Hạo Miểu đã giúp đỡ và đáp ứng yêu cầu của Cảnh Văn Tĩnh một cách vô điều kiện. Không những vậy, Cảnh Văn Tĩnh còn có một mục đích khác. Cảnh Văn Tĩnh muốn mọi người sẽ tin là anh ta có sự may mắn của cá koi.
Nhưng Cảnh Văn Tĩnh không ngờ được rằng anh ta sẽ gặp phải sự cố. Lúc đầu, Cảnh Văn Tĩnh chỉ định dựng chuyện và giả vờ làm cho Điềm Điềm đi lạc thôi nhưng không ngờ rằng việc này đã từ giả mà biến thành thật. Cô bé Mã Thụy Điền đã bị người khác bắt cóc và suýt chút nữa là bị bán đi!
Nhan Khuynh càng xem càng cảm thấy tức giận. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, cô nhìn vào thì phát hiện đó là tin nhắn riêng của một người hâm mộ gửi đến.
“Cô Nhan, tôi có thể nhờ cô một việc được không? Người bạn làm thần tượng của tôi có em gái bị mất tích và cậu ấy đang cần sự giúp đỡ để tìm kiếm được manh mối về em gái của mình. Cô bé còn rất nhỏ, khoảng tầm ba tuổi và đã mất tích được một ngày.[ hình ảnh ][ hình ảnh ]”
Nhan Khuynh nhấn vào ảnh chụp để xem và sau đó cô cũng đã lập tức cảm nhận được cảm giác ghê tởm và buồn nôn của Cảnh Hoài vào ngày hôm qua. Cô vừa định nghĩ cách dạy cho Cảnh Văn Tĩnh một bài học thì lại bị Lương Nhất Khải ồn ào cắt ngang suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc, hiện tại việc ghi hình cho chương trình là quan trọng nhất. Còn về phần Cảnh Văn Tĩnh thì đợi Nhan Khuynh hoàn thành công việc của mình, cô sẽ xử lý anh ta sau.
Cuối cùng, kết quả là Lương Nhất Khả đã cho ghi hình tận bảy đến tám tiếng đồng hồ. Đêm qua Nhan Khuynh ngủ muộn nên bây giờ cô cảm thấy mệt rã rời. Còn Trương Vũ Thanh vừa mới khỏi bệnh nặng nên sau khi quay hình xong cô ấy đã về nhà luôn. Hai người là Hướng Vãn và Hồ Hướng Dương thì trông vẫn khá sung sức. Về phía Sầm Hạo Miểu, cậu ấy đi đứng lại có chút không vững.
“Xe của các anh đâu? Có cần tôi gọi xe đưa mấy người về không?” Lương Nhất Khả nhìn thấy Sầm Hạo Miểu nên anh ấy lo lắng hỏi.
“Không cần, không cần thế. Như vậy thì gây phiền phức cho cậu Lương quá. Một lát nữa sẽ có tài xế đến đón Sầm Hạo Miểu bởi cậu ấy còn việc khác nữa.” Người quản lý vội vàng từ chối.
“Ý của anh là gì? Cậu ấy còn phải đợi thông báo từ công ty nữa hả?”
“Vâng.” Người quản lý đau lòng nói: “Đáng lẽ hôm nay là ngày nghỉ nhưng tình huống của Sầm Hạo Miểu lại không giống với các nghệ sĩ khác.”
Hiện tại cũng không có người ngoài nên người quản lý này cũng có ý định kể về hoàn cảnh đáng thương của Sầm Hạo Miểu để làm Nhan Khuynh thương cảm với cậu ấy. Sau này, cô cũng có thể hỗ trợ Sầm Hạo Miểu nhiều hơn.
“Sầm Hạo Miểu đã ký một hợp đồng là trong vòng một năm cậu ấy phải kiếm được tám mươi triệu tệ cho công ty. Nếu Sầm Hạo Miểu không kiếm đủ thì cậu ấy phải làm việc để kiếm được số tiền sẽ tăng gấp đôi lên một trăm sáu mươi triệu tệ vào năm tới. Khi nào mà cậu ấy kiếm đủ thì có thể thay đổi điều lệ trong hợp đồng. Vì vậy, Sầm Hạo Miểu chưa bao giờ dám nghỉ ngơi và cậu nhóc làm việc rất chăm chỉ.”
“Trời đất, thật là điên rồ mà!” Lương Nhất Khả và Hướng Vãn kinh ngạc nhìn nhau.
Nhưng bản thân Sầm Hạo Miểu không để ý đến chuyện này: “Không có gì đâu. Lúc trước em rất lo lắng vì Điềm Điềm bỗng biến mất. Nhưng hiện tại đã tìm được Điềm Điềm nên đối với em những điều khác đều không thành vấn đề. Chính em là người đã ký hợp đồng, không có ai ép buộc em hết. Sau năm nay, em có thể nghỉ ngơi và thay đổi hợp đồng vào năm mới. Tổng giám đốc Viên là người rất tốt.”
Nói xong, Sầm Hạo Miểu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng Nhan Khuynh vươn tay ấn cậu ấy ngồi xuống ghế rồi nói: “Bây giờ không phải lúc để đi kiếm tiền đâu. Nhất Khả, em gọi bác sĩ tới đây đi.”
“Có chuyện gì vậy chị Tiểu Nhan?”
“Trên người Sầm Hạo Miểu có mùi máu. Trước khi ghi hình chị đã cảm thấy có điều không ổn rồi. Em không thấy sau khi tẩy trang môi của cậu nhóc này bị trắng bệch sao?”
“Làm sao vậy? Cậu bị thương à?” Lương Nhất Khả nhanh tay ấn Sầm Hạo Miểu ngồi xuống và anh ấy nhấc ống quần của cậu nhóc này lên và sau đó anh ấy bị sững sờ. Chỉ nhìn thoáng qua thì Hướng Vãn đã thấy chân của cậu ấy đã bị bong ra một lớp da. Có thể đoán rằng vết thương của Sầm Hạo Miểu là do dây cáp treo của bộ phim cậu ấy đang đóng gây ra. Hơn nữa, ban nãy Sầm Hạo Miểu còn vừa biểu diễn một vũ đạo mạnh mẽ, dứt khoát trong lần ghi hình cho chương trình nên vết thương mới khép lại không lâu lại bị hở ra, máu chảy ra rất nhiều. Không những vậy, xung quanh vết thương của cậu ấy sưng đỏ, hình như là bị nhiễm trùng.
“Nhanh lên! Mau đi gọi bác sĩ Vương tới đây.” Lương Nhất Khả vội vàng gọi người. Anh ấy cũng không nhịn được mà nói với Sầm Hạo Miểu một câu: “Cậu bị thương như thế này mà sao không nói cho anh biết!”
“Vết thương của em không nghiêm trọng đâu.” Sầm Hạo Miểu thấy việc mình bị thương không phải là chuyện lớn. Chỉ cần cậu ấy có thể kiếm được tiền thì những chuyện khác đều không quan trọng. Nếu em gái của mình sống tốt thì Sầm Hạo Miểu có thể vượt qua tất cả.
Nhan Khuynh liếc mắt một cái cũng có thể dễ dàng đoán được Sầm Hạo Miểu đang nghĩ gì nên cô lập tức búng trán cậu ấy và bảo rằng: “Hiện tại mà không chăm sóc tốt cho chính bản thân mình thì sau này em sẽ không thể cao lên nữa đâu. Cậu nhóc này em hãy xem lại mình đi, hiện tại em còn chưa thể chạm đến chiều cao một mét bảy nữa đấy!”
“Bây giờ em mới mười sáu tuổi thôi, em vẫn còn có thể cao lớn hơn nữa mà chị Nhan Khuynh!” Khi bị đụng chạm đến nỗi đau thì dù có ngoan đến đâu thì cậu thiếu niên Sầm Hạo Miểu cũng phải lên tiếng giải thích.
Nhưng Nhan Khuynh bị nghiện trêu chọc người khác nên cô tiếp tục nói: “Chị thấy tăng thêm chiều cao là một việc thật sự rất quá sức đối với em. Mà em nghĩ thử xem, Điềm Điềm đáng yêu như thế nên chắc chắn là trong tương lai cô bé sẽ chọn một người bạn trai phải cao lớn và tuấn tú. Còn Sầm Hạo Miểu, trông em lại giống như một thằng nhóc con. Nếu lỡ như cậu ta làm Điềm Điềm không vui thì chắc hẳn em sẽ không đánh thắng được bạn trai của cô bé đâu.”
Mẹ kiếp! Sao chị Nhan Khuynh nhắc đến việc Điềm Điềm tìm bạn trai làm gì? Sầm Hạo Miểu cảm thấy cả người không ổn sau khi nghe Nhan Khuynh nói như vậy.
“Không thể nào có chuyện đó! Chắc chắn em sẽ có thể cao tới một mét tám!”
“Hahaha... Hahaha…” Nghe Sầm Hạo Miểu nói xong, mọi người trong phòng đều bị chọc đến mức thích thú rồi cười lớn.
Cuối cùng, Sầm Hạo Miểu cũng nhận ra là Nhan Khuynh đang trêu chọc mình và mặt cậu ấy đã đỏ lên. Sầm Hạo Miểu biết Nhan Khuynh làm vậy là vì muốn tốt cho mình nên cậu ấy đã để Nhan Khuynh và bạn của cô sắp xếp cho mình.
——————————————
Khi Cảnh Hoài đến nơi, anh vừa bước vào cửa phòng nghỉ của đoàn phim thì thấy Nhan Khuynh đang ngồi ở đầu giường. Trong lòng cô ôm một chiếc bánh bao nhỏ rất dễ thương, bên cạnh cô bé bánh bao nhỏ đó là một cậu thiếu niên. Trên tay cậu nhóc đó đang được cắm kim tiêm để truyền dịch.
Bây giờ, ở bên trong phòng rất yên tĩnh. Cả hai đứa nhỏ đều ngủ rồi, Nhan Khuynh vừa dỗ dành cô bé ở trong lòng, vừa nhìn cậu nhóc đang truyền dịch. Lúc này, dáng vẻ của cô vô cùng dịu dàng. Cảnh Hoài lặng lẽ đứng nhìn, anh cảm thấy cảnh tượng này thật giống một bức tranh.
Nhan Khuynh nghe thấy tiếng động nên cô quay đầu nhìn về phía cửa thì lại thấy Cảnh Hoài đang đi vào. Nhìn thấy anh, cô khẽ cười mỉm.
“Anh tới rồi à? Anh có mệt không?” Vì đêm qua cô cũng gặp một số chuyện nên Cảnh Hoài cũng không nghỉ ngơi. Nhan Khuynh thấy Cảnh Hoài mặc bộ vest rất chỉnh tề nên cô dám khẳng định rằng anh vừa mới từ công ty đến đây.
“Hạo Miểu truyền dịch sẽ mất khoảng hai tiếng nữa, anh ngồi đây một lát đã.” Nhan Khuynh cẩn thận đặt Điềm Điềm từ trong lòng cô xuống rồi cô đứng dậy kéo Cảnh Hoài ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh. Tiếp theo, Nhan Khuynh lấy một cái chăn từ trong tủ ra và đưa cho anh: “Anh chợp mắt một lúc đi, lát nữa em sẽ gọi anh dậy.”
“Anh biết rồi.” Cảnh Hoài biết Nhan Khuynh lo lắng rằng anh sẽ mệt nên cũng không từ chối đề nghị của cô. Không những vậy, Cảnh Hoài còn nắm chặt tay của Nhan Khuynh mà không chịu buông ra.
“Tiểu Cảnh Hoài, anh làm gì vậy? Anh muốn em dỗ anh ngủ sao?”
Cảnh Hoài cũng chỉ làm động tác này theo bản năng. Khi anh nghe Nhan Khuynh nói xong, anh đã buông tay ngay. Nhưng Cảnh Hoài lại nghĩ đến lúc anh mới bước vào phòng thì thấy dáng vẻ của cô khi dỗ dành cô bé Điềm Điềm kia thì anh lại bị sự dịu dàng đó làm lay động mình.
“Ngủ ngon.” Có lẽ người đàn ông này đang mệt mỏi nên anh phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với bình thường. Nhan Khuynh còn tưởng rằng Cảnh Hoài không tỉnh táo lắm nên cô vội đưa tay bịt mắt anh lại và hối thúc: “Không cho anh nói nữa. Anh hãy nhắm mắt lại rồi ngủ đi”
Sau đó, Nhan Khuynh ngồi xuống một bên ghế sô pha rồi đỡ Cảnh Hoài nằm xuống và để anh gối đầu lên đùi cô.
Sự gần gũi bất ngờ này khiến Cảnh Hoài sững người. Gần như Nhan Khuynh có thể cảm nhận được lông mi của anh đang khẽ run rẩy dưới lòng bàn tay của cô.
“Anh gấp gáp thế sao? Vậy anh muốn em hát ru cho anh nghe hả?” Giọng của Nhan Khuynh tràn ngập ý cười. Cảnh Hoài định mở miệng nói điều gì đó nhưng sau khi suy nghĩ một lúc anh cũng không biết nói như thế nào hết. Cuối cùng, Cảnh Hoài lại ngủ thiếp đi.
Mùi đàn hương thoang thoảng trên người Nhan Khuynh luôn khiến người khác cảm thấy vô cùng thư thái. Vì vậy, lần này Cảnh Hoài ngủ rất sâu. Hơn thế nữa, anh còn không hề nằm mơ.
Một lúc sau, khi Cảnh Hoài vừa mới thức dậy thì anh đã thấy Lương Nhất Khả và mọi người đã ở trong phòng rồi. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhưng điều khiến Cảnh Hoài khó chịu nhất chính là chiếc bánh bao nhỏ mà vừa nãy Nhan Khuynh đã ôm trong lòng. Cô bé mới tỉnh dậy, hai chân gác lên trên tay vịn của ghế sô pha và cô bé còn nghiêng đầu nhìn Cảnh Hoài một cách đầy tò mò.
“Chú… Chú lớn như vậy rồi mà còn bắt chị Nhan Khuynh dỗ thì mới chịu đi ngủ cơ đấy!”
Chú? Cảnh Hoài cảm thấy cả người anh đều không ổn sau khi nghe cô bé đó nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]