Bảy người được Nhan Khuynh lựa chọn qua vòng thử giọng ngay lập tức có ý muốn bóp chết cô. Những vị cố vấn khác đều hướng dẫn thực tập sinh của mình làm thế nào để lợi dụng hoàn cảnh hiện tại mà gia tăng nhiệt độ của bản thân, thu hút thêm người hâm mộ, thế mà Nhan Khuynh lại kêu họ đi nấu ăn!
“Tôi x x …” Một người trong số đó muốn giải phóng cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng lại phun ra một tràng tiếng địa phương, chính bởi vì đứa nhỏ này là người dân tộc thiểu số nên không ai nghe ra được cậu ta đang nói cái gì.
Vấn đề là, trong nhóm không có ai đến từ cùng một nơi giống cậu ta, vậy mà có một thí sinh nhỏ tuổi nhất trong số họ cứ nghiêm túc lắng nghe, trả lời giống như hiểu cậu ta nói gì: “Đúng vậy, cô Nhan thật quá đáng!”
Tất cả mọi người phá lên cười.
“Ha ha ha, tiết mục này hay lắm, tôi cười muốn chết mất!”
“Đại sư Nhan nói không sai, đi khai hoang mà không nấu ăn, chẳng phải muốn chết đói sao?”
“Lầu trên đừng láo nháo, tôi vừa mới dò la vùng đất bên bờ biển mà họ sẽ khai hoang, toàn bộ đều giống như Robinson phiêu lưu ký, không phải cứ muốn nấu ăn là dễ đâu!”
“Không được rồi, tôi ngồi cách một cái màn hình thôi mà vẫn cảm thấy được sự tuyệt vọng của mấy thí sinh. Sinh ra với mặt mũi xinh đẹp tính cách ưu tú thì có ích gì cơ chứ! không phải vẫn đi trồng trọt hay sao! Ha ha ha.”
“Không, không, điều quan trọng nhất chính là, từ khóa của nhóm bọn họ thật may mắn! Thật sự rất may mắn! Ha ha ha.”
Trên mạng tràn ngập sự vui sướng, cộng thêm việc phát sóng chương trình này đã giúp Nhan Khuynh có được danh hiệu mới - “Vua biểu tượng cảm xúc”. Các loại [tuyệt vọng jpg], [chậm chạp jpg], còn có [tôi là ai? đây là đâu jpg] rải rác khắp mọi nơi.
Các vị cố vấn sau khi quay phần bổ sung xong đều chạy lại trêu chọc Nhan Khuynh. Ngoại trừ Hướng Vãn ra thì ba người còn lại đều không thân với cô, lo lắng khó tiếp xúc với cô nên rất dè chừng, giờ có vụ này rồi thì không còn rào cản nào nữa.
Trương Vũ Thanh vẫn đang nằm trên ghế cười ôm bụng không dậy nổi, liên tục cảm thán: “Cô Nhan à đây là kiểu vận may gì vậy? Tại sao trong nhiều từ như vậy lại chọn ra được giàu mạnh?”
Hướng Vãn vẫn còn lo lắng nên ngồi bên cạnh Nhan Khuynh quan tâm hỏi han: “Tiểu Nhan, cậu qua bên kia xem thấy ổn không? Tớ vừa mới kiểm tra, nơi đó khá hẻo lánh.”
“Được hay không cũng vẫn phải đi chứ?” Nhan Khuynh không thay đổi sắc mặt.
Ngược lại, Lộ Tây Minh không sợ chết dám nói: “Vậy đại sư Nhan đã tính toán cho bản thân một quẻ chưa?”
“Không có.” Nhan Khuynh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Lộ Tây Minh: “Nhưng tôi có thể tính một quẻ miễn phí cho anh.
“Đừng, đừng, đại thần ơi tôi sai rồi. Mọi người nói chuyện trước đi, tôi phải đi rồi.” Lộ Tây Minh thật sự sợ Nhan Khuynh mở lời. Nếu cô bấm tay tính toán, anh ấy sẽ gặp họa lớn, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? Tốt nhất nên chuồn đi trước.
Trương Vũ Thanh và Hồ Hướng Dương cũng nhận được thông báo nên mau chóng rời đi, chỉ còn lại Hướng Vãn và Nhan Khuynh.
“Vãn Vãn ơi, tớ ngã mất rồi, không có tình yêu moah moah thì không dậy nổi đâu.” Nhan Khuynh lười biếng tựa vào người Hướng Vãn, cô cũng muốn gục ngã rồi. Sau khi nghe Hướng Vãn nói về tình trạng của địa điểm thực tế kia, Nhan Khuynh chỉ muốn túm lấy Lương Nhất Khả đánh một trận.
Nhan Khuynh rất cuồng ăn uống, thích thủy hải sản không phải là không có lý do. Lúc còn ở thế giới ban đầu, hai ba tuổi cô đã bị bố mẹ ném vào trong núi để theo học nghệ với sư phụ.
Ở cấp độ như sư phụ của Nhan Khuynh thì nuôi bản thân cũng rối tung lên chứ đừng nói đến việc chăm sóc trẻ con. Nhan Khuynh muốn được ăn bữa cơm nóng hổi cũng phải đi bắt những con cô hồn dã quỷ. Từ khi có được ký ức, mười bảy mười tám năm trôi qua có thể nói là khổ không kể thành lời.
Vì vậy, sau khi rời núi, điều mà Nhan Khuynh hài lòng nhất chính là đồ ăn ngon ở bên ngoài. Thế mà bây giờ lại bắt cô phải đi khai khẩn đất đai, một ngày không có đồ ngon với sống cùng cá mặn có khác gì nhau, nghĩ lại càng thêm tức giận!
Hướng Vãn cũng không nhịn được cười. Tuy rằng cô ấy không biết quá khứ của Nhan Khuynh, nhưng lại biết rất rõ tính cách “không thể phụ lòng người đẹp và đồ ăn ngon” của cô. Thấy cô tức giận như vậy, Hướng Vãn nhanh chóng khuyên nhủ cô: “Ít nhất thì nhóm của cậu toàn là người đẹp, bờ biển cũng còn có con cua chứ.”
“Vậy thì có ích gì chứ? Không ai chịu làm thì cũng vô dụng thôi.”
“...” Lời nói của Nhan Khuynh khiến Hướng Vãn nhớ tới cảnh lúc nãy khi Nhan Khuynh đưa túi gấm cho nhóm, không nhịn được đành bật cười.
“Vãn Vãn xấu lắm.” Nhan Khuynh tiếp tục giữ khuôn mặt không cảm xúc đi ra ngoài, Hướng Vãn nén cười đuổi theo. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
“Tiểu Nhan, lát nữa Lương Hải tới đón, tớ muốn mời cậu đi ăn bữa cơm.”
“Không đi, không đi đâu.” Nhan Khuynh không có tâm trạng, cả người đều mệt mỏi, hôm nay cô chỉ muốn về đi ngủ.
Thấy tâm trạng của cô không được tốt, Hướng Vãn cũng không ép nữa, nói thẳng hẹn lại lần sau, lần này Lương Hải đưa cô ấy về khách sạn trước.
Hai người vừa đi vừa nói về việc sắp xếp cho mấy ngày tới, bởi vì chương trình thực tế sẽ bắt đầu sau một tuần nữa, cho nên Nhan Khuynh cũng cần chuẩn bị một số thứ trong lúc này.
Cứ như vậy, cả hai nhanh chóng rời khỏi cổng địa điểm ghi hình cho buổi thử giọng. Quả nhiên, bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Tổ tiết mục có năm vị cố vấn, họ đã phỏng vấn xong Trương Vũ Thanh, Hồ Hướng Dương và Lộ Tây Minh rồi, bây giờ cố ý ở lại nơi này chỉ để chờ Nhan Khuynh và Hướng Vãn bước ra.
Nhưng không ngờ rằng, bọn họ còn chưa kịp tiến lên, một bóng người cao lớn đã vọt đến trước mặt Nhan Khuynh và Hướng Vãn.
“Đúng là kẻ bỉ ổi lấy việc công báo thù việc cá nhân, cô không xứng làm huấn luyện viên!” Giọng điệu hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống Nhan Khuynh, hóa ra chính là Giả Văn Hàm, người đã bị cô lột bộ mặt thật trong vòng thử giọng.
Giả Văn Hàm cũng đã rơi vào bước đường cùng. Việc Nhan Khuynh phanh phui đầu đuôi câu chuyện trong buổi thử giọng đã khiến thanh danh của anh ta rớt không phanh, trọng điểm chính là quá khứ đen tối kia, nếu xử lý không tốt sẽ còn gây ra vấn đề lớn hơn nữa. Ngay cả người đại diện của anh ta cũng đã từ bỏ, gia đình cũng đưa ra lời cảnh báo yêu cầu anh ta phải về nhà ngay lập tức. Giả Văn Hàm không phải đồ ngốc, tất nhiên anh ta cũng hiểu đời mình thế này là tàn rồi. Đừng nói làm người nổi tiếng, chỉ sợ sau này gia tộc sẽ coi anh ta như hạng phế vật. Vì thế anh ta rất hận Nhan Khuynh, chỉ muốn cùng cô đồng quy vu tận (*).
(*): kéo cùng chết chung.
Giả Văn Hàm nghĩ đến đó bèn định lợi dụng mối quan hệ trong quá khứ giữa Giả Hiến và Nhan Khuynh để vạch trần việc cô dùng việc công trả thù việc cá nhân.
Không phải muốn vạch trần bộ mặt của anh ta sao? Vậy thì Giả Văn Hàm cũng muốn xem rốt cuộc cô là loại người gì. Trên miệng lúc nào cũng nói về lợi ích về đạo đức, nhưng thật ra chỉ là đồ xấu xa không biết xấu hổ.
Trong lòng Giả Văn Hàm rất tức giận, nên động tác cũng rất mạnh.
Nhan Khuynh nhanh chóng phản ứng lại, che chắn cho Hướng Vãn đứng ở phía sau. Sau đó, cô không thèm nhìn Giả Văn Hàm mà dẫn Hướng Vãn đi sang một con đường khác.
“Đừng có giả vờ như không nghe thấy, đồ khốn kiếp…” Giả Văn Hàm nghĩ rằng Nhan Khuynh là người có lỗi, anh ta vươn tay ra nắm lấy cánh tay của cô, cố gắng chặn cô lại để đối đầu với anh ta.
Kết quả không ngờ tới, anh ta còn chưa kịp chạm vào Nhan Khuynh, thì đã bị cô nhìn thấu thủ đoạn, cổ tay truyền đến đau đớn kịch liệt khiến mặt anh ta trắng bệch trong nháy mắt.
Đây đâu phải là sức mạnh mà một cô gái nên có? Nhan Khuynh là quái vật sao? Giả Văn Hàm hét lên.
Nhan Khuynh buông lỏng tay, đứng trước mặt anh ta. Vốn dĩ Nhan Khuynh đang tức giận nên không muốn nói nhiều, ai ngờ Giả Văn Hàm cứ xông tới giễu cợt cô, nên cô phải tìm chỗ xả giận thôi.
“Sao thế? Cậu muốn nói chuyện với tôi đúng không?” Nhan Khuynh vô cùng bình tĩnh nhìn Giả Văn Hàm: “Bói cho cậu một quẻ còn chưa đủ, cậu còn muốn nghe thêm cái gì hay sao?”
“Đừng có nói sang chuyện khác, tôi chỉ muốn hỏi, có phải vì bị chú tôi đá mà cô đến đây trả thù không?”ư
Một câu này chứa đựng quá nhiều thông tin. Mặc dù những người cố vấn khác đều biết chuyện nhà của Giả Văn Hàm, nhưng những phóng viên và cư dân mạng hoàn toàn không biết gì hết. Lúc này đánh hơi được tin tức nóng hổi, ánh mắt của các phóng viên lần lượt sáng lên như đèn pha, ống kính máy quay đồng loạt chĩa về phía Nhan Khuynh và Giả Văn Hàm.
Hướng Vãn cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, vội vàng gừi tin nhắn cho Lương Hải, sau đó chủ động đứng ra dừng chủ đề này, nhưng Nhan Khuynh lại bảo không cần, sau đó quay đầu lại, đối mặt với Giả Văn Hàm: “Tôi không biết chú của cậu là ai? Về việc tôi không cho cậu tham gia vòng thử giọng, tất cả chỉ vì cậu có tính cách rác rưởi, tâm tư xấu xa, căn bản không xứng làm người được săn đón.”
Giả Văn Hàm nghe những lời này bèn cười khẩy: “Cô không biết sao? Chú của tôi là Giả Hiến.”
“Giả Hiến? Cho nên ý cậu là, có người chú chống lưng nên muốn làm gì thì làm sao?”
Nhan Khuynh tiện tay tra thông tin của Giả Hiến trên mạng, sau đó bật cười: “Đúng là muốn làm gì thì làm thật. Lúc trước xuất hiện đầy trên báo, bây giờ lại tẩy trắng hoàn toàn để cầm một cái lí lịch sạch bong đi làm người nổi tiếng, thì ra bốn năm trước chú của cậu là cán bộ ở thành phố S. Một tay che trời, các người giỏi đấy!”
Ý nghĩa trong lời nói của Nhan Khuynh sâu sắc hơn nhiều so với những lời ngồi lê đôi mách của Giả Văn Hàm, thậm chí còn có ý muốn kéo cả nhà họ Giả xuống nước. Ngay lập tức, Giả Văn Hàm trở nên hoảng sợ: “Đừng có nói láo! Ý của tôi không phải như thế này.”
Ban đầu anh ta nhắc đến tên Giả Hiến, chỉ muốn nhấn mạnh việc Nhan Khuynh lấy việc công báo thù riêng, nhưng hiện tại mọi chuyện đã bị hiểu sai theo ý khác.
Đừng có đùa, lần trước có người nói “Bố tôi là Lý Cương” đã bị kỷ luật nghiêm khắc rồi, nếu chậu nước bẩn hắt vào người Nhan Khuynh được chứng minh là sự thật, đừng nói chỉ mình cô mà đến cả người nhà cũng bị liên lụy.
Nhưng không ai nghĩ rằng, Nhan Khuynh không hề cho bản thân cơ hội tự bào chữa, mà trực tiếp rút điện thoại di động ra, mở tin nhắn trên Weibo.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Để tôi cho cậu xem cái này. Mọi người cũng có thể cùng xem luôn.” Nhan Khuynh đưa điện thoại cho các phóng viên đứng bên cạnh, sau đó, phóng viên đầu tiên đọc hết nội dung bỗng tuôn ra một tràng mắng chửi.
“Đúng là cầm thú!” Những người khác nhìn thấy cũng vô cùng tức giận.
Thật ra, trước khi Nhan Khuynh đưa ra bằng chứng, có người đã hoài nghi không biết có phải cô cố ý muốn nhằm vào Giả Văn Hàm không, nhưng hiện tại chính miệng cô nói cho bọn họ, không sai, chính là cô! Hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, kế tiếp còn tính toán khác.
Tin nhắn mà Nhan Khuynh chia sẻ ra bên ngoài, chính là bài viết của cô gái bị Giả Văn Hàm lừa gạt. Không giống như thông tin được đưa lên báo là có quan hệ tình cảm, mà việc phát sinh quan hệ không phải do bên nhà gái tự nguyện, Giả Văn Hàm đã bỏ thuốc cưỡng hiếp.
Vấn đề tiếp theo, sau khi cô gái phát hiện mình có thai, Giả Văn Hàm đã đưa tiền kêu cô gái đi phá, không ngờ lại đến phải phòng khám dởm, bác sĩ làm việc sơ suất dẫn đến chảy máu quá nhiều. Nếu không phải có một y tá trong phòng khám còn có lương tâm, sợ chết người nên vội gọi 120, không ai biết sau này chuyện sẽ như thế nào!
Vì vậy, cuối cùng cô gái đã mất đi khả năng làm mẹ.
Nhưng điều này không là gì cả. Ai ngờ rằng Giả Văn Hàm ỷ vào việc trong nhà có quyền, không cho cô gái có cơ hội giải oan.
Sau khi tỉnh táo trở lại, cô gái làm ồn lên, muốn báo cảnh sát. Bố mẹ của cô gái cũng ủng hộ con mình, quyết tâm đưa Giả Văn Hàm vào tù.
Nhưng lúc lập án lại biến Giả Văn Hàm thành thanh niên mười bốn tuổi! Nói rằng anh ta chưa đủ tuổi, dựa theo điều luật bảo vệ trẻ vị thành niên, cuối cùng Giả Văn Hàm được thả tự do.
Đúng là một thanh niên mười bốn tuổi như thần, tầm đó mà đã học lớp mười một rồi, đúng là thiên tài.
Các phóng viên quay ra nhìn Giả Văn Hàm với vẻ mặt khinh thường, bởi vì bọn họ đều nhớ rõ, tuổi của Giả Văn Hàm được liệt kê trong phần thông tin hiện tại là hai mươi mốt tuổi. Trước kia trong chương trình, Nhan Khuynh còn nói năm nay Giả Văn Hàm mười tám tuổi, bọn họ còn tưởng Nhan Khuynh nói sai, hóa ra sự thật là như thế này.
Xem xét một lượt tất cả các bằng chứng mà cô gái đã gửi riêng cho Nhan Khuynh, bao gồm báo cáo thương tích sau khi sảy thai và báo cáo kiểm tra chất gây ảo giác, tuy rằng không thể kiểm tra chất gây ảo giác trong nước tiểu, nhưng xét nghiệm tóc và máu đều có thể phát hiện ra manh mối.
Ở thời điểm đó, chất gây ảo giác mà Giả Văn Hàm dùng trên người cô gái có thể tồn tại trong tóc chín mươi ngày, trong nước tiểu ba mươi ngày và trong máu đến ba trăm ngày. Cô gái đã mang thai được năm tuần, tức là ba mươi lăm ngày, xét nghiệm trong nước tiểu không phát hiện được ra, nhưng trong tóc và máu thì có, tình cờ trùng với thời điểm cô gái tố cáo Giả Văn Hàm đánh thuốc mê cưỡng hiếp.
Vốn dĩ cô gái gửi những thứ này cho Nhan Khuynh, cũng chỉ vì muốn xem có khả thi hay không. Cô gái bị Giả Văn Hàm hãm hại hỏng cả một đời, nhưng cuối cùng tên cặn bã này không thấy hối hận mà muốn trở thành người nổi tiếng để công chúng tôn sùng. Làm sao cô gái có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra được? Lẽ nào cứ thế nhìn người đã hại chính mình một đường bay lên cành cao sao làm phượng hoàng sao?
Không bao giờ có chuyện đó!
Cô gái nghĩ đến việc cứ thử xem nên đã gửi tất cả bằng chứng cho Nhan Khuynh, mong rằng Nhan Khuynh sẽ dang tay giúp đỡ.
“Cô Nhan, tôi không có nhiều tiền trong tay. Lúc trước vì mải mê kiện tụng Giả Văn Hàm, cả nhà cũng bán đi hết rồi, cuộc sống bây giờ thật sự quá khó khăn. Nhưng bây giờ tôi đã đi học trở lại, có thể đi làm được rồi. Tôi … sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô, cầu xin cô hãy giúp tôi. Tôi đã chờ công lý đến với mình quá lâu rồi, lâu đến nỗi tôi sắp không chịu đựng được nữa.”
“Cầu xin cô…”
Tin nhắn của cô gái nhưng đang khóc than thấu trời, từng chữ từng chữ như rỉ máu. Rõ ràng cô gái là người bị hại, bây giờ lại phải dùng giọng điệu hèn mọn nhất để đòi lại công lý cho chính mình.
“Đây chính là lời vu khống mà cậu nói.” Nhan Khuynh lạnh lùng nhìn Giả Văn Hàm, các phóng viên cũng yên lặng chờ một lời giải thích từ phía anh ta.
Nhưng mọi bằng chứng đã vô cùng rõ ràng, còn gì để giải thích nữa đây? Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Giả Văn Hàm.
Nhan Khuynh sẽ không buông tha anh ta, cô còn có nội dung tàn nhẫn hơn đang chờ đợi phía trước.
“Giả Văn Hàm, năm đó cậu đã thay đổi tuổi của bản thân, bây giờ trên chứng minh thư là mười tám tuổi đúng chứ! Chỉ vì khi phạm tội cậu mới mười bốn tuổi. Tuy cậu đã thay đổi thời gian, nhưng không thể thay đổi tuổi của cô gái đó. Cậu biết không? Khi xảy ra tai nạn đó, cô gái kia đã được mười bốn tuổi, nhưng lúc đầu quen biết với cậu còn chưa tổ chức sinh nhật, mà cậu đã qua sinh nhật tuổi mười bảy rồi.”
“Không thể nào! Lúc quen nhau thì cô ta đã học năm hai trung học cơ sở rồi!”
“Đúng là năm hai trung học cơ sở, nhưng cô ấy học sớm hơn một năm, cậu có biết không?”
“Ăn nói láo toét! Tất cả chứng cứ đều là ngụy tạo. Tôi sẽ gọi luật sư nói chuyện với cô.” Giả Văn Hàm rất sợ hãi, chuyện này anh ta cũng biết một ít, kể cả việc cô gái kia luôn muốn báo thù anh ta cũng rõ, nhưng vì mọi hậu quả đã được giải quyết gọn gàng, cho nên Giả Văn Hàm cũng không quá để ý. Nhưng anh ta không thể ngờ tới rằng, Nhan Khuynh lại lôi chuyện này ra.
Nhiều phóng viên ở đây như vậy, nếu sau này mọi chuyện lan rộng ra, bọn họ sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của nhà họ Giả nữa, vậy tại sao anh ta lại không nghĩ đến việc thả Nhan Khuynh đi?. Giả Văn Hàm tỉnh ngộ, cố gắng sửa đổi nhưng đã quá muộn, Nhan Khuynh là kiểu người luôn có phương án dự phòng.
Cô thấy Giả Văn Hàm phản bác, ngược lại càng bình tĩnh hơn.
“Cậu nói rất đúng, có một số việc cần phải gửi lên các cơ quan chính thức.”
Nhan Khuynh nói xong, bèn mượn một chiếc máy tính bảng từ phóng viên, sắp xếp mọi việc thành một văn bản, cùng lúc đính kèm toàn bộ bằng chứng do cô gái đáng thương bị lừa gạt mà không tìm được ai giúp đỡ cung cấp.
Cuối cùng, đứng trước mặt tất cả các phương tiện truyền thông đang chực chờ phỏng vấn, cô trực tiếp gửi thư đến hòm thư của thị trưởng, sau đó quay số gọi 110 ngay tại chỗ.
Nội dung của tin nhắn cũng rất đơn giản ngắn gọn.
Báo cáo hành vi vi phạm kỷ luật của cán bộ thành phố S Giả Hiến, bao che cho người nhà là Giả Văn Hàm thực hiện hành vi trái pháp luật, đi cưỡng hiếp một cô gái.
Như mọi người đều biết, tội phạm vụ án lạm dụng tình dục trẻ em sáu tháng trước vừa bị kết án chung thân. Điều này đã gây ra làn sóng dư luận lớn trên mạng, ai ai cũng cảm thấy người đó đáng chết! Và bây giờ, trường hợp của Giả Văn Hàm đã được đưa lên đầu sóng ngọn gió. Điều nhức nhối nhất chính là có những kẻ lưu manh bất chấp tình người để bao che cho tội phạm, khiến những nạn nhân tội nghiệp không biết kêu cứu ở đâu.
Sau khi Nhan Khuynh hoàn thành tất cả thủ tục, cô nhìn chằm chằm Giả Văn Hàm một lúc rồi nói: “Giả Văn Hàm, buổi tối đừng có tắt đèn, ai gõ cửa cũng đừng mở, nếu không sẽ có người tới tìm cậu đấy.”
Tất cả các phóng viên có mặt đều cảm thấy rất kỳ lạ, còn cho rằng những lời của Nhan Khuynh đang ám chỉ nếu Giả Văn Hàm không làm chuyện gì trái với lương tâm, thì sợ gì ma quỷ đến gõ cửa. Nhưng ánh mắt của Nhan Khuynh cứ dán vào đỉnh đầu và bả vai của Giả Văn Hàm, nơi đó có mấy bóng đen cứ quanh quẩn không dứt.
Hướng Vãn nhận thấy ánh mắt của Nhan Khuynh có gì đó không ổn, nên cô ấy vô thức nắm tay Nhan Khuynh. Nhan Khuynh cố trấn an cô ấy, nhẹ nhàng xoa đầu: “Không có gì đâu, chúng ta đi thôi.”
Các phóng viên nhường đường cho hai người họ, Giả Văn Hàm ở lại nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi điều tra.
Sau đó, chỉ trong một đêm, Weibo và các diễn đàn khác đã hoàn toàn bùng nổ vì vụ án này!
Bởi vì trẻ con và lương tâm luôn luôn là điều quan trọng trong lòng mỗi con người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]