Chương trước
Chương sau
[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Chờ anh gửi qua xong rồi, thư kí cảm thấy Nhan Khuynh chắc chắn là rất muốn trở tay ném một cái bình gas vào mặt của Cảnh Hoài. Quả nhiên, không đến hai giây thì đã có tin nhắn hồi đáp từ đầu dây bên kia của Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh: Có thể chờ, nhưng nếu anh không thể bắt chước giống như đúc biểu cảm của con thú trên meme kia thì chắc chắn em sẽ đánh anh ngay lập tức!

Thư kí nhìn thoáng qua con thú mập mạp, chân ngắn nhìn giống như một quả quýt trên màn hình điện thoại của Cảnh Hoài, trong vòng một giây mà thắp hàng loạt nến* cho Cảnh Hoài. Trong lòng thầm nghĩ, tuy là Cảnh Hoài mặc một cái áo sơ mi màu hồng phấn, đeo một cái cà vạt màu hồng phấn, nhìn rất giống một thanh niên mười tám tuổi, nhưng sự thật thì lại không phải như thế, tuy nhiên, cho dù anh có thật sự mười tám tuổi đi chăng nữa thì cũng không thể nào so sánh được với con thú mập mạp lông xù có móng vuốt nhỏ này.

* Thắp nến thường ám chỉ: Có thể đoán được người nào đó sẽ gặp xui xẻo, nên trong lòng âm thầm thắp cho người đó một ít nến (cầu nguyện, mặc niệm cho người đó),cũng biểu lộ cảm xúc hả hê khi được xem kịch hay.

Tuy nhiên, dường như Cảnh Hoài cũng nhận thức rõ được sự thật đó. Thế nên, sau một hồi lâu im lặng, anh dứt khoát chuyển năm trăm nghìn tệ vào tài khoản của Nhan Khuynh.

Thư kí: Cảnh thiếu, sự tự tin của ngài ở đâu mất rồi?

Cảnh Hoài: ▼_▼

Thư kí: ...

Đáng tiếc là, năm trăm nghìn tệ cũng hoàn toàn không thể giúp Cảnh Hoài tránh được kiếp nạn này. Năm phút sau, Nhan Khuynh cũng trả lời tin nhắn.

“Chuyển cho em một triệu rưỡi đi. Em đã thay anh tìm được cái người cố tình phá hư phong thuỷ của khu dân cư rồi.”

“Nhanh như vậy sao?” Thư kí ngay lập tức kinh ngạc. Kể từ ngày hôm qua, sau khi biết khu dân cư bên kia xảy ra chuyện, Cảnh Hoài bên này vẫn luôn không ngừng điều tra. Nhưng cho tới bây giờ, tất cả những gì anh có được cũng chỉ là một manh mối nhỏ. Thế nhưng, Nhan Khuynh không có bất cứ mối quan hệ sâu rộng nào, mà chỉ dựa vào bói toán là có thể xác định được rốt cuộc là ai, như thế này cũng thật là quá giỏi rồi, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Nhưng Cảnh Hoài lại không có một chút nghi ngờ nào, ngay lập tức lại chuyển cho Nhan Khuynh thêm một triệu tệ, sau đó nói với tài xế: “Một lát nữa, tùy tiện tìm một lối đi ra khỏi cao tốc, không có thời gian để lãng phí ở trên đường đâu, mau chạy sang khu dân cư bên kia đi.”

Bên này có công chuyện chính, Cảnh Hoài bỏ đi những suy nghĩ khác, lập tức trở nên tập trung. Mà tài xế cũng nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, vội vàng kiểm tra tình hình giao thông gần đây nhất, suy xét, nghĩ cách xem như thế nào mới có thể đem người đến kịp lúc.

Quả nhiên, khi thấy Cảnh Hoài đến, người phụ trách khu dân cư cả người vô cùng sửng sốt. Mà Nhan Khuynh lại cảm thấy bình thường, suy tư mà đùa nghịch tấm bản đồ trong tay. Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, sau khi nhận ra là Cảnh Hoài đến thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi anh: “Anh xích mích với người nào đấy? Sao người này lại muốn mưu hại anh đến thế?”

“Chuyện là như thế nào?”

“Người này là muốn anh từng bước tán gia bại sản*!” Nhan Khuynh nói thẳng ra: “Khu dân cư này là nơi đã giúp anh trở nên giàu sang đúng không? Người này động đến gốc rễ của anh, mục đích chính là muốn tổn thương đến tử vi của anh, tiếp theo là muốn lấy đi mạng sống của anh. Thậm chí, nhà đầu tư của khu dân cư đối diện phần lớn cũng chỉ là là một quân cờ, em nghĩ anh nên suy nghĩ kĩ lại xem ai là người đứng sau chuyện này.”

* Tán gia bại sản: gia đình tan nát, tài sản tiêu tan.

“Em tính ra được?”

“Đúng vậy, anh xem cái này đi.” Nhan Khuynh đưa bản đồ trong tay cho Cảnh Hoài: “Nơi này chính là phạm vào thế Liêm Trinh Sát* em nói, mà đối diện khu dân cư chính là Thăm Dò Sát*. Ban đầu em cứ cho rằng là tòa nhà thứ 8 có vấn đề. Nhưng sau khi xem hết sơ đồ của khu dân cư vào ban ngày, em mới phát hiện ra đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Thực chất, tất cả đều là vì che giấu một thứ nhắm vào toàn bộ cấu trúc của khu dân cư... nhà mặc gai.”

* Thế Liêm Trinh Sát [thuật ngữ phong thủy]: Ảnh minh họa

Liêm trinh sát là thế chỉ xuất hiện ở những nơi vùng cao núi đá. Liêm trinh sát muốn nói tới phía sau (huyền vũ) của ngôi nhà. Phía sau ngôi nhà là núi đá lởm chởm, không có cỏ cây, không mang sinh khí, vùng núi này lại hoang sơ hẻo lánh khiến cho ngôi nhà gặp phải sát khí. Người ở dễ gặp nạn, cuộc sống bấp bênh, luôn phải chịu áp lực trong công việc.

* Thăm Dò Sát [thuật ngữ phong thủy]:Trong thời đại ngày nay, các tòa nhà đô thị mọc lên rất nhiều, phía sau tòa nhà thường cao hơn một chút, mái nhà so với tòa nhà phía trước nhô ra một chút, nhìn từ nhà mình đến nhà đối diện, giống như có người thò đầu ra nhìn trộm, người ta gọi là “Thăm Dò Sát”. Nếu nhà của chúng ta đối diện trực tiếp với nơi có thế Thăm Dò Sát, thì rất dễ khiến cư dân bị kẻ gian hãm hại hoặc tính toán lâu ngày, điều này sẽ gây ra nhiều rắc rối trong cuộc sống của cư dân.

“Đó là cái gì?”

“Thế nhà cực kì xấu, dẫn đến việc tán gia bại sản. Anh có nhìn thấy mặt bên khu dân cư của anh và vị trí của tòa nhà thứ 3 ở khu dân cư đối diện không? Tòa thứ ba đối diện kia, không hề giống với các toà nhà bình thường khác, nó cực kì hẹp, nhìn lướt qua thì giống như là một tấm biển khổng lồ. Thông thường, các cửa sổ thì phải hướng về phía mặt trời, thế nhưng toàn bộ tòa nhà thứ 3 đối diện với khu dân cư của anh bên này lại không có một cái cửa sổ nào!”

“Mà tòa nhà này cũng trực tiếp che khuất toàn bộ mặt bên khu dân cư của anh. Tạo thành thế nhà kín đến không kẽ hở, tối tăm, không rõ bố cục. Giống như một người đang mặc áo gai để tang*. Như thế này, ở trong phong thuỷ chính là điều cấm kị. Không chỉ là vận may bị hao hụt, mà hơn nữa còn mãi mãi không thể vươn lên.”

* Áo gai để tang: bên Trung Quốc, ngày xưa khi để tang, người đưa tang và chịu tang phải mặc áo bằng vải gai.

“Ảnh hưởng nặng nề như vậy sao?” Thư kí nghe vậy thì liền sửng sốt.

Nhưng Nhan Khuynh vẫn còn chưa nói xong: “Không chỉ có như thế, biết tại sao em lại nói có người đứng sau nhúng tay xây dựng công trình này không? Bởi vì sau khi xây xong thì khu dân cư đối diện thì căn bản là không thể nào bán được!”

“Tòa nhà này của hắn có vấn đề phải không?” Cảnh Hoài nhìn sơ đồ của khu dân cư đối diện mà dò hỏi Nhan Khuynh. Anh quả đúng là không hiểu phong thuỷ, nhưng anh có hiểu một chút về quy hoạch kiến trúc, những tòa nhà của khu dân cư đối diện rất kì lạ, khi ghép lại chung với nhau thì có vẻ là không có vấn đề gì, nhưng khi tách ra, thì lại không giống với hình dáng của các khu nhà bình thường.

Nhan Khuynh đồng tình mà gật đầu: “Vì để đạt được mục đích là tổn thương số mệnh của anh, mỗi một tòa nhà ở nơi này, đều không phải là những tòa nhà bình thường, mà là nhà chữ chết*.”

“Anh xem những cái tòa nhà này của hắn, hai bên trái phải không đối xứng nhau, vừa nhìn đã thấy bố cục nhà giống với chữ “chết”, nhưng cửa vào tòa nhà của hắn lại rất kì lạ. Ở phía dưới chữ “chết”. Vị trí như thế này có nghĩa là đi ra nằm xuống*. Loại tòa nhà như thế này, chỉ cần có người ở thì chắc chắn sẽ chết. Không phải là tự sát, thì cũng xảy ra án hình sự. Mà trong cái khu dân cư này, chỉ riêng nhà chữ chết, đã có đến bảy tòa. Số bảy là số luân hồi, người chết có bảy ngày để hồn quay trở về*. Mà Thăm Dò Sát đặt ở nơi này, chính là một cái mũi nhọn, chỉa sát khí hướng thẳng về phía khu dân cư của anh. Nếu không phải bản thân anh có số mệnh mạnh mẽ, thì chỉ sợ là không đến một tháng anh sẽ chết bất đắc kỳ tử*.”

* Ngôi nhà chết [thuật ngữ phong thủy]: bố cục nhà giống với chữ “chết”, giống với nhà chữ u bên mình.

* Đi ra nằm xuống: Tức là khi đi vào thì sống còn khi đi ra thì nằm xuống bị người khác khiêng giống như người chết, ngụ ý về cái chết không thể tránh khỏi.

* Người chết có bảy ngày để hồn quay trở về: Dựa theo thuyết Phật giáo: Âm hồn sau khi qua đời phải trải qua 7 lần phán xét, mỗi lần kéo dài 7 ngày. Sau đó linh hồn phải đi qua một điện lớn ở âm ty, và sau 7 tuần vong hồn sẽ được siêu thoát đến cảnh giới khác. Trong quãng thời gian này đưa linh hồn người chết nên nương nhờ cửa nơi Phật.

*Chết bất đắc kỳ tử: cái chết ngoài ý muốn, không rõ nguyên do.

“Cảnh thiếu!” Thư kí sợ tới mức giật mình thon thót.

Nhưng mà Cảnh Hoài lại vẫn bình tĩnh như cũ. Ngược lại, anh đã nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là ai sẽ dùng biện pháp như vậy để hại người.

“Phong thuỷ...” Cảnh Hoài cứ lẩm bẩm từ khóa này mãi: “Có khá nhiều nhà xây dựng liên quan đến công trình này, hầu như ai làm nhà đất thì cũng đều sẽ có mấy người bạn trong giới huyền học* để cùng ăn chia lợi ích. Về phần kết thù... Chỉ cần động chạm đến lợi ích của nhau thì đều có thể là kẻ thù. Nhan Khuynh, em có thể giúp anh thu hẹp lại giới hạn được không?”

* Huyền học: khoa học huyền bí thuộc về giới tâm linh như: phong thủy, bói toán, xem tướng,...

“Có thể.” Nhan Khuynh vô cùng tán thưởng sự bình tĩnh của Cảnh Hoài, “Anh nghĩ ra được người đáng ngờ rồi sao?”

“Ừ. Đúng là có mấy người.”

“Được rồi, xem như tặng cho anh, giấy bút đều ở đây, anh tự lại viết đi.” Ý của Nhan Khuynh chính là muốn Cảnh Hoài phải đoán chữ.

Cảnh Hoài cũng không chậm trễ, mà trực tiếp lấy bút viết một chữ “Đồng”. Chữ của Cảnh Hoài so với người bình thường không giống nhau, không chỉ không bình thường, mà còn vô cùng sắc sảo, kiêu ngạo, nhưng thật ra lại có vài phần giống với những gì mà bố Chúc Dương miêu tả.

Nhan Khuynh nhìn anh một lúc, giống như có chút ngạc nhiên.

“Chữ này không ổn sao?”

“Không phải, chỉ là cái người mà muốn hãm hại anh là kẻ làm giàu từ người chết.” Nhan Khuynh nhíu mày, cực kì chán ghét nói: “Đồng* là thuộc hành Mộc, một chữ này cũng chỉ một người, mà quan tài cũng thuộc hành Mộc, người trong quan tài không phải là người chết hay sao? Thêm vào đó, quan tài này không được đóng kín, chứng tỏ người chết này không thể yên nghỉ, thậm chí còn không thể chôn cất yên ổn. Người chết tại sao lại không được chôn cất chứ? Chỉ có một lí do, đó chính là người sống còn muốn dựa vào người chết để làm giàu!”

* “Đồng” ở đây là đồng trong “Cây ngô đồng”: một loài cây thân gỗ, thuộc mệnh mộc có nguồn gốc từ Châu á.

Nhan Khuynh nói lời này xong, Cảnh Hoài vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sắc mặt của thư kí lại bất ngờ thay đổi.

“Em có nào thể nói chi tiết hơn một chút không?” Cảnh Hoài hỏi Nhan Khuynh.

“Chỉ có thể thử xem, nếu không đúng thì coi như là nghe cho vui tai đi!” Lần này, Nhan Khuynh cũng không nói quá nặng lời.

Đoán chữ thì cũng phải chú ý đến nhân quả, nếu Cảnh Hoài muốn đoán ra người hại anh là ai, thì người đó chắc chắn phải có mối quan hệ nhân quả với Cảnh Hoài. Vì thế, tất nhiên là không có vấn đề gì (nghĩa là sẽ không phạm vào luật nhân quả).

Nhưng nếu Cảnh Hoài muốn hỏi người đó hại ai, thì lại rất khó, trừ phi người bị hại kia và Cảnh Hoài có liên quan gì đó, nếu không thì Nhan Khuynh cũng không dám nói là mình có thể đoán chính xác một trăm phần trăm.

Nhưng Cảnh Hoài cũng không để ý, trực tiếp cầm bút viết xuống tiếp một chữ “Một”.

Nhan Khuynh nhìn rồi nói: “Nét cuối cùng của chữ “sống”, nét đầu tiên của chữ “chết”, lành ít dữ nhiều, vận mệnh đã đi đến tận cùng, thế nên, người kia hiện tại đã chết, thậm chí là đã chết nhiều năm rồi.”

Cảnh Hoài thấy thế thì ngay sau đó lại viết xuống chữ thứ hai, chữ “Hảo”.

Nhan Khuynh nhìn chằm chằm Cảnh Hoài một lúc lâu thì lại đột nhiên buột miệng thốt ra: “Người bị hại chết và anh có quan hệ gì sao?”

Thư kí trợn to đôi mắt, nhìn Nhan Khuynh vẫn đang bình tĩnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

“Chữ “Hảo”*, bên trái là chữ “nữ” kết hợp với bên phải là chữ “tử”, cộng với chữ đầu tiên thì có thể suy ra được rằng người phụ nữ đã chết này với anh có quan hệ huyết thống!”

* Chữ “Hảo”: Trong tiếng Hán cổ đại, “nǚ” có nghĩa là nữ, con gái, và “zi” có nghĩa là con trai, con cháu. Từ “tốt” có nghĩa là “đẹp, tốt bụng và vui vẻ” trong thời cổ đại. Vì vậy, kết hợp “nữ” và “con trai” để tạo thành chữ “tốt” vốn có ý nghĩa thể hiện sự vui vẻ hạnh phúc của con cái, đồng thời cũng tượng trưng cho sự hòa thuận trong gia đình.

Cảnh Hoài vẫn không nói gì, ngầm thừa nhận suy đoán của Nhan Khuynh, sau đó anh lại tiếp tục viết một chữ “Mười”.

Nhan Khuynh lắc đầu: “Chữ “Mười” chính là chữ “Gỗ” nhưng mất đi hai nét*, thế nhưng “Gỗ” mà thiếu đi “hai cây trụ chống” thì cũng giống như người mất đi hai chân. Người này chết một cách thật thê thảm, hai chân thì tách lìa ra khỏi cơ thể, chết không toàn thây. Anh viết thêm một chữ nữa đi, em sẽ giúp anh xác định mối quan hệ giữa người phụ nữ này và hung thủ.”

*Chữ “Mười” chính là chữ “Gỗ” nhưng mất đi 2 nét:

Cảnh Hoài nhìn Nhan Khuynh một hồi lâu, sau đó, cuối cùng cũng viết ra một chữ “Miệng” vô cùng đơn giản.

Nhan Khuynh thở dài rồi nhìn Cảnh Hoài với ánh mắt đầy sự thương hại: “Hình dạng của chữ “Miệng”* giống như một cái giếng nhưng lại không phải là giếng, thời xưa, cũng có rất nhiều phụ nữ đã gieo mình xuống giếng để tự sát. Hình dáng chữ “Miệng” này không phải là cái giếng và điều đó chứng tỏ rằng người phụ nữ này là bị giết chứ không phải là tự tử, kết hợp với chữ “Mười” mà anh đã viết, chữ “Mười” mà nằm bên trong chữ “Miệng” thì chính là chữ “Ruộng”*. Mà chữ “Ruộng” thì lại tượng trưng cho người ở trong gia đình và người giết chết cô ấy chính là chồng cô ấy.”

* Hình dáng của chữ “Miệng”:

* Chữ “Ruộng”:

Sau khi Nhan Khuynh nói xong, toàn bộ văn phòng đều im lặng như tờ, không một tiếng động. Sắc mặt của thư kí vốn đã tệ bây giờ lại càng tệ hơn, ánh mắt của Cảnh Hoài cũng trở nên sâu xa khác thường.

Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra và cho Nhan Khuynh xem bức ảnh chụp một cái nhà thờ. Nhà thờ này được trang trí cực kì trang nhã và đẹp mắt, bốn phía xung quanh được bao trùm bởi tràn ngập các loài hoa đẹp.

Nhưng Nhan Khuynh lại lập tức hiểu được ý đồ khi Cảnh Hoài cho cô xem bức ảnh này.

“Nhà quan tài. Nếu xây thành nhà ở cho người sống thì tuổi thọ sẽ không dài, nhưng nếu xây thành ngôi mộ thì lại sẽ trở nên thăng quan tiến chức, giàu sang phú quý, anh xem phía dưới này đi, phần được dựng lên này có nghĩa là quan tài sẽ được nâng lên, mà nếu quan tài không rơi xuống đất thì tiền vô như nước. Nhưng như thế sẽ vô cùng tội nghiệp những người được an táng ở trong này vì họ sẽ vĩnh viễn không được đầu thai.”

“Cảm ơn em.” Đây là lần thứ hai mà Cảnh Hoài cúi người trước Nhan Khuynh, một lần trước là vì xin lỗi chuyện của Ngụy Nguyên.

Nhan Khuynh cũng không né tránh mà liền ra hiệu cho Cảnh Hoài có thể đi về.

Nhan Khuynh cũng nhận ra được là bên phía Cảnh Hoài thực sự có chuyện. Tuy rằng không tiện hỏi, nhưng dựa vào những thông tin vừa rồi, Nhan Khuynh cũng có thể đoán được sơ sơ. Nhìn dáng vẻ của Cảnh Hoài thì liền biết anh chính là con một trong nhà, thế nên những người phụ nữ có quan hệ huyết thống với anh không phải chị em họ, thì cũng chính là cô hoặc là dì.

Mà nhìn vẻ ngoài của cái nhà thờ này thì ít nhất cũng đã được xây hơn hai mươi năm rồi. Thêm vào đó, chỉ bằng thủ đoạn của Cảnh Hoài, nếu có người động vào người nhà của anh mà anh lại không thể tra ra ngọn nguồn, thì khả năng lớn nhất chỉ có thể là Cảnh Hoài lúc ấy vẫn còn nhỏ. Ký ức không đủ sâu sắc hoặc căn bản là anh không biết được tình hình bên trong.

Nếu đúng là như thế này thì đáp án đã rất rõ ràng rồi, người phụ nữ xấu số này phần lớn là cô ruột của Cảnh Hoài.

Nhan Khuynh đoán không sai, quả thật đúng là cô của Cảnh Hoài và cũng là em gái duy nhất của bố Cảnh Hoài.

Lúc Cảnh Hoài hai, ba tuổi, cô của anh cũng vừa tròn hai mươi lăm tuổi, cô ấy đem lòng thích một người nhân viên nhỏ trong công ty nhà họ Cảnh.

Không giống với các gia đình quyền quý khác, nhà họ Cảnh không đòi hỏi quá nhiều về thân thế của người bạn đời. Suy cho cùng, với quyền lực và nguồn tài chính nhà họ Cảnh thì họ căn bản là không cần dựa vào việc liên hôn để duy trì sự hưng thịnh này. Vì thế mà con cháu nhà họ Cảnh khi tìm bạn đời chỉ có hai điều kiện.

Thứ nhất, không có vấn đề về trí thông minh. Thứ hai, không có vấn đề về nhân phẩm.

Cho nên, ngay từ đầu, lúc mà cô của Cảnh Hoài mang người về nhà thì cũng không phải chịu quá nhiều lời trách móc nặng nề. Nhưng sau đó, có một chi tiết nhỏ đã khiến cho bố của Cảnh Hoài phát hiện ra nhân phẩm của người nhân viên nhỏ này chẳng ra gì.

Đáng tiếc là, cô của Cảnh Hoài bị tình yêu mê hoặc, không chịu cưới người nào khác mà sau đó lại còn mang theo tiền đi bôn ba khắp chốn cùng người đàn ông.

Nhà họ Cảnh tìm cô ấy 3-4 năm rồi mà vẫn chưa có một cái tin tức nào. Lúc ấy, Cảnh Hoài cũng chỉ có năm, sáu tuổi, chỉ nhớ mang máng bản thân có một người cô cực kì yêu thương mình. Sau đó, lúc mà Cảnh Hoài được nghe tin tức về cô của mình lần nữa là lúc anh tám tuổi. Cảnh Hoài đi học về, vừa vào cửa thì ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ trong sảnh lớn, dẫn theo một đứa trẻ nhỏ ba tuổi ở bên cạnh.

“Ba, con biết ngài trách con, nhưng con và Cảnh Hàn là yêu nhau thật lòng. Bây giờ, Cảnh Hàn đã đi mất rồi, lời trăn trối duy nhất chính là để cho ngài gặp con của con và cô ấy. Ngài có thể đánh, mắng con, nhưng xin ngài hãy đi nhìn cô ấy lần cuối cùng để cô ấy có thể yên giấc ngàn thu*!”

* Yên giấc ngàn thu: ra đi thanh thản.

Người mà mang theo đứa nhỏ quỳ gối, khóc lóc cầu xin trước mặt ông nội Cảnh, không ai khác chính là Lâm Kiến, người nhân viên nhỏ mà năm đó đã bỏ trốn cùng với cô của Cảnh Hoài.

Ngay từ đầu, người nhà họ Cảnh cũng không tin tưởng anh ta, điều này cũng là lẽ thường tình vì lúc đó, họ đang nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của cô Cảnh Hoài. Nhưng sau khi điều tra, họ phát hiện cô của Cảnh Hoài thật sự là chết ngoài ý muốn trong một vụ tai nạn xe hơi. Ngoài ra, những lời mà Lâm Kiến nói cũng không có quá nhiều nước*. Lần này anh ta quay về, cũng chỉ là vì để hoàn thành lời trăn trối cuối cùng của cô Cảnh Hoài, mà không phải là để bám víu vào nhà họ Cảnh.

*Nói quá nhiều nước: Mặc dù một số điều trong lời nói là sự thật, nhưng chúng chứa đựng những yếu tố phóng đại và sai sự thật, và có những yếu tố thêu dệt trong đó, có thể là nói dối, không phải tất cả đều là sự thật.

Lúc trước, cô của Cảnh Hoài mang đi không ít tiền mà tên Lâm Kiến này cũng coi như là có chút bản lĩnh, thế nên, hai người ở nước ngoài ngày đêm cố gắng kiếm sống, đương nhiên là không thể so sánh được với nhà họ Cảnh, nhưng cũng xem như là có chút tài sản.

Cho nên, cuối cùng, mặc dù vẫn còn có một số điểm đáng ngờ trong chuyện này, nhưng vì không có chứng cứ nên người nhà họ Cảnh cũng chỉ có thể coi những lời anh ta nói là sự thật.

Lúc đầu, đúng thật là trong lòng họ có nhiều khúc mắc, nhưng thấy Lâm Kiến biết hiếu thuận và cũng nuôi dạy con cái rất tốt. Cái chính là anh ta biết giữ mình trong sạch. Sau nhiều năm như vậy, thế nhưng bên người anh ta từ đầu đến cuối đều không có một người phụ nữ nào. Như chính lời anh ta đã nói là anh ta yêu cô của Cảnh Hoài sâu đậm thế nên vẫn luôn muốn vì cô ấy mà thủ thân như ngọc.

Trong những năm qua, nhà họ Cảnh cũng coi Lâm Kiến như là người trong gia đình. Chỉ có Cảnh Hoài là vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng vẫn luôn không có lí do gì để điều tra, mà chuyện lần này vừa lúc cho anh cơ hội để điều tra về Lâm Kiến.

“Cảnh thiếu, còn ở bên phía ông nội Cảnh thì…” Thư kí có chút lo lắng. Rốt cuộc thì ông nội Cảnh cũng vô cùng yêu thích đứa con trai kia của Lâm Kiến.

“Trước tiên đừng nói gì hết, chờ sau khi điều tra rõ ngọn ngành thì tôi sẽ nói cho ông nội biết.” Cảnh Hoài trực tiếp ra lệnh bịt miệng, sau đó phân phó tài xế: “Ra sân bay, chúng ta quay về Yến Kinh.”

Cảnh Hoài đến cũng nhanh mà đi thì cũng nhanh, vì anh rất yên tâm và tin tưởng Nhan Khuynh. Vậy nên, anh trực tiếp dạy cho Nhan Khuynh cách xử lí mọi việc ở thành phố A. Nhan Khuynh đã nhận tiền thì đương nhiên cũng sẽ làm tốt những việc mà mình được giao.

Nói thì nghe thật nhẹ nhàng nhưng nơi mà Cảnh Hoài muốn thay đổi phong thuỷ chính là toàn bộ khu dân cư. Thế nên Nhan Khuynh phải mang theo la bàn tính toán phương hướng, rồi đi vòng vòng trong khu dân cư suốt hai ngày trời.

Rất cực khổ mới có thể nắm chắc được các phương, hướng của khu dân cư, Nhan Khuynh cảm giác chân mình đã đi nhiều đến mức nhỏ lại luôn rồi.

“Kiếm tiền thật là không dễ dàng, khi nào thì mới có thể nằm trên giường đếm tiền đây?” Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô trở lại văn phòng môi giới, Nhan Khuynh không hề giữ hình tượng mà dựa người vào ghế của văn phòng môi giới rồi lớn tiếng gọi bà chủ.

“Được rồi! Trưa nay, chị sẽ làm com bơ hói* mà em thích, anh rể của em sáng sớm nay mới vừa mua cua đồng, con nào con nấy đều cực kì béo.”

* Cơm bơ hói: cơm rang với bơ hói, bơ hói có độ tinh khiết cao, tức là chỉ chứa trứng cua cái và bột cua đực mà không chứa một chút thịt cua nào. Hói có thể hiểu là “duy nhất” trong tiếng địa phương Tô Châu, và từ “vàng” trong bơ hói có thể hiểu là trứng cua, có nghĩa là bơ hói thực chất chỉ là trứng cua, nhưng được xào với mỡ lợn và gia vị

“Chị! Chị và anh rể chính là ân nhân cả đời của em.” Nghe được ăn ngon, Nhan Khuynh ngay tức khắc tinh thần trở nên tỉnh táo, từ trên ghế nhảy xuống quấn quít bà chủ không rời.

“Đi đi đi, mệt mỏi thì đi ra phía sau nằm nghỉ đi, đừng có ở đây mà chọc phá chị.” Bà chủ tay đang lấy gạch cua, cũng không quay đầu lại mà thúc giục Nhan Khuynh đi vào nhà.

Nhan Khuynh biết là bà ấy sợ mình mệt, cũng không chống cự mà trực tiếp đi vào phòng nghỉ phía sau rồi nằm xuống.

Nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không thể nào ngủ được, vì vậy, Nhan Khuynh dựa vào gối đầu mềm mại, thuận tay lấy điện thoại ra. Hai ngày nay, cô cũng không có thời gian rảnh để lên Weibo. Cũng không biết có ai tới tìm cô đoán chữ hay không.

Kết quả là cô vừa đăng nhập Weibo xong, thì liên tiếp thông báo này đến thông báo khác nối đuôi nhau xuất hiện làm cho điện thoại của cô muốn chết máy luôn rồi.

Sau khi hoàn hồn lại, Nhan Khuynh nhìn nội dung trên màn hình điện thoại, ngay lập tức liền cảm thấy vui vể.

Thì ra là do trước đó cô chỉ buột miệng nhắc đến câu chuyện của người môi giới vậy mà nó lại được lên hot search. Nhưng việc lên hot search cũng không có gì quá quan trọng, chủ yếu là có nhiều người gắn thẻ cô hơn. Nhưng cái người mà đã gửi vô số tin nhắn riêng tư này cho cô thực sự vẫn còn rất nhiều thiếu sót.

Nếu như nói lúc trước meme biểu cảm của Cảnh Hoài khiến cho Nhan Khuynh cảm thấy xem thế là đủ rồi (kiểu bất lực, chán chả muốn nói),thì những thứ trước mắt này chỉ có thể dùng từ “thần nima”* để miêu tả cảm xúc của cô lúc này.

* Thần nima [thuật ngữ mạng Trung Quốc]: đồng âm với từ “mẹ nó”, gần giống một từ chửi thề được sử dụng để thể hiện sự ngạc nhiên, nghi ngờ hoặc tức giận.

Người này là một võng hồng* khá nổi tiếng gần đây, anh ta tìm Nhan Khuynh để xem tướng. Ban đầu anh ta ra giá ba mươi nghìn tệ, sau đó lại thấy Nhan Khuynh vẫn luôn không trả lời tin nhắn, thì cứ tiếp tục tăng thêm tiền, cuối cùng khi nhìn thấy thông báo ở trước mắt thì số tiền đã lên tới ba trăm nghìn tệ. Ngay cả Nhan Khuynh mỗi ngày gửi cá chép Koi*, mỗi một cái anh ta cũng đều chuyển một nghìn tệ.

*Gửi cá chép Koi: cá chép Koi là một biểu tượng cảm xúc phổ biến trên Internet, thường được sử dụng để thể hiện lời chúc phúc, điềm lành và may mắn. Do đó, nếu một người gửi một chú cá koi, điều đó có thể có nghĩa là người này muốn chúc phúc hoặc bày tỏ những lời chúc may mắn và tốt đẹp cho ai đó hoặc điều gì đó.

*Võng hồng [thuật ngữ Trung Quốc]: chỉ những người nổi tiếng trên Internet.

Nhiêu đó cũng đủ để có thể thấy được sự thành tâm của anh ta.

Nhưng Nhan Khuynh lại không có cách nào xem tướng cho anh ta. Không phải bởi vì chuyện tiền nhiều tiền ít, mà là vì bức ảnh chụp mà anh ta gửi cho Nhan Khuynh không hề ổn.

Không chỉ là trang điểm dày cộm mà còn…mẹ nó…photoshop đến nỗi mẹ ruột cũng không thể nhận ra

Đừng nói là Nhan Khuynh, cho dù có là sư tổ của Nhan Khuynh có tới thì cũng đều quỳ xuống gọi anh ta là bố.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.