Lê Hoặc vừa nãy gấp tiểu nhân xong ở trên viết tên của chủ mộ, sợ Bùi Dực Thần chú ý tới, nhanh chóng vứt xuống chậu than.
Một con rối cổ trang cao vài cm đột nhiên xuất hiện ở trước người Cẩu Tử đang kêu khóc, nó trong nháy mắt ngậm miệng, đến gần ngửi một cái, nhấc chân trước ngóng lóng lôi hai lần, phát hiện dĩ nhiên có thể đụng tới!
Lê Hoặc ỷ vào đưa lưng về phía Bùi Dực Thần, trên tay kết ấn, con rối kia ngẫu nhiên bị một sợi dây vô hình xuyên qua, treo trên cổ Cẩu Tử.
Như đứa nhỏ chiếm được đồ chơi, Cẩu Tử không khóc không náo, nằm ở trước bia mộ chơi con rối, cái đuôi to vẫy đến xù lông.
Bùi đại tổng tài không có kiên nhẫn, thấy Lê Hoặc đốt hết đồ vật mang đến, liền thúc giục muốn rời khỏi.
Lê Hoặc vỗ tay một cái phủi giấy dính, cùng hắn đi ra ngoài.
Thời điểm đi ra khu mộ, hắn đột nhiên cảm giác cái gì, quay đầu nhìn lại, Cẩu Tử mang theo con rối không biết đi theo từ lúc nào, đôi mắt ướt nhẹp vô tội nhìn hắn.
"..." Mày đi theo làm chi, nhanh đi luân hồi.
Bùi Dực Thần đi ga ra lái xe, Lê Hoặc đơn giản tại chỗ cũ chờ hắn, chờ người đi rồi, Cẩu Tử cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, xem nó nhìn bóng lưng Bùi Dực Thần, thoạt nhìn cũng chờ ngồi xe.
"Ngươi làm trễ nãi không ít thời gian, nếu không mau đi thì âm soa sẽ đến đây bắt ngươi."
Cẩu Tử vẫy vẫy đuôi, ngoẹo cổ nhìn hắn, mắt to vụt sáng bling bling, tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-ngon-tay-tinh-toan-tinh-dich-la-lao-cong-cua-ta/203789/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.