Ông Trần nghe thấy thế liền đập bàn nói
Ông Trần:"Đủ rồi, ta cảm thấy hai đứa hình như không rút ra được bào học gì rồi thì phải đấy"
Sương Băng:"Chẳng phải bọn con đã nói rồi sao"
Thu Nguyệt:"Một khi cha chưa đuổi hai mẹ con họ ra khỏi đây thì còn lâu bọn con mới để yên chuyện này"
Gia Nhi:"Ừm....mọi người đừng cãi nhau mà"
Sương Băng:"Mày câm"
Thu Nguyệt:"Mình không có cái quyền nói chuyện trong cái nhà này"
Sương Băng:"Đồ đứa con ngoại lai ngoài giá thú"
Nói rồi hai người bọn họ bắt đầu đứng dậy và đi tới công ty mình để làm việc
Ông Trần không nói gì chỉ có tức giận quá hoá im lặng
Bà Trần tuy hơi đau vì nghe những lời nói đó nhưng vẫn lo chi ông Trần và nói
Bà Trần:"Ông nó à, đừng giận không tốt cho sức khỏe đâu ha"
Ông Trần:"Sao bà có thể chịu được hay vậy"
Bà Trần chỉ mỉm cười mà nói:"Không có gì đâu, thật ra thì tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, bởi nếu không phải ngày hôm đó thì không ra cớ sự như ngày hôm nay"
Ông Trần:"Tôi đã nói là chuyện cũ đừng nhắc tới rồi mà đúng không"
Bà Trần chỉ im lặng hồi mà nói:"Ừm, dù gì cũng mấy mươi năm rồi, nhưng cô ấy vẫn là người bạn tốt nhất của tôi, làm tôi mãi không quên cái ngày cô ấy nói câu cô ấy không hối hận"
Nhận thấy mẹ mình buồn Gia Nhi cũng buồn theo, vì đó là điều đáng tiếc mà không ai muốn xảy ra
Nói một chút về quá khứ của ba người già nào đó
Lúc Ông Trần và vợ cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-dui-thu-chinh-tra-xanh-lien-bi-thu-chinh-va-bon-kia-de/883436/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.