Chiếc xe ngựa đang di chuyển với tốc độ bình thường từ hoàng cung về vương phủ đột ngột khựng lại. Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ đưa mắt nhìn nhau, không ai rõ chuyện gì. Kim Tịnh Ngọc còn định vén rèm lên xem sao nhưng A Thúy bên ngoài đã nhanh hơn một bước, trực tiếp bẩm báo:
"Vương gia, Vương phi, ngay giữa lối đi về vương phủ chúng ta có một vị đại bá tuổi đã cao, còn bị què cả chân nên không đi được. Bây giờ nên làm thế nào ạ?"
Nghe A Thúy nói như vậy, Tư Dạ Hành Vũ vội bỏ quyển sách đang đọc dở xuống ghế, sốt sắng ra ngoài xem thử, còn không quên quay đầu lại dặn dò Kim Tịnh Ngọc:
"Nàng ở yên đây, chuyện này cứ để ta xử lý."
Kim Tịnh Ngọc khẽ gật đầu, đợi khi Tư Dạ Hành Vũ xuống xe liền lén vén nhẹ màn che lên, hiếu kỳ muốn xem thử hắn nói xử lý là xử lý thế nào.
Ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy dáng vẻ đoan chính, nho nhã của Tư Dạ Hành Vũ, vị đại bá kia như tìm được đức cứu tinh. Mặt mày ông lấm lem, tóc tai rũ rượi, chân lại còn bị què nhưng vẫn cố gắng lết về phía hắn, mồm không ngừng kêu cứu:
"Nhị vương gia, xin hãy cứu lấy lão với… thân già này của lão sắp chịu không nổi rồi."
Nhìn thấy một người đã đáng tuổi phụ thân mình trong tình trạng bị đày đọa thê thảm thế này, Tư Dạ Hành Vũ không sao kìm lòng được. Hai hàng mày hắn chau lại như sắp dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2808356/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.