Một thời gian sau, ở khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc. Nàng ngồi trên ghế chống tay lên mặt, mắt dính chặt vào thư tình báo được gửi đến từ quân doanh. A Thúy bên cạnh kiên trì mài mực cho nàng, mặt hơi ngước lên vẻ tò mò:
"Chủ tử, là chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì quá to tát. Chỉ là không hiểu vì sao dạo này số lượng đội quân riêng của tân đế lại tăng lên đáng kể khiến ta thấy hơi khó hiểu mà thôi."
A Thúy nghe chẳng hiểu một lời, tiếp tục thắc mắc:
"Quân của tân đế nhiều hay ít thì có liên quan gì đến chúng ta ạ? Dù cho phía tân đế mạnh hay thái thượng hoàng mạnh, chúng ta cứ là quần thần trung thành một lòng với vua là được."
Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, ánh mắt không hề dao động:
"Không phải trung lương nào cũng được trọng dụng, giống như không phải cứ cho đi thì sẽ được nhận lại. Mà ngươi còn nhỏ lắm, không hiểu được những chuyện này đâu."
"Nô tì năm nay cũng đã mười sáu tuổi…"
Kim Tịnh Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào A Thúy:
"Nếu ngươi thật sự đã lớn, sẽ không bị Hy Vận ức hiếp, cũng không giấu ta về sự thật đằng sau."
"Nô tì… nô tì…"
"Thời gian qua ở quân doanh có nhiều chuyện cần thu xếp, ta bận bịu không hỏi đến thì ngươi không định nói ra luôn sao? Từ khi nào A Thúy không chịu khuất phục trước ai lại yếu đuối thế này?"
A Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2808341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.