Ba ngày sau, xe ngựa đưa Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc về triều cuối cùng cũng đã đi đến cổng thành.
Dọc đường đi, cả hai không ngừng nghe thấy những âm thanh ai oán, khóc than khắp nơi, mà không rõ vì lí do gì. Đợi vào trong thành, Kim Tịnh Ngọc lén vén rèm che cửa sổ để nhìn thử, cảnh tượng bên ngoài khiến nàng không dám tin vào mắt mình.
Dân chúng cả thành đang đội tang trắng trên đầu, nhà cửa, quán xá đều treo vải trắng, khiến cho không khí nặng nề và ảo não vô cùng.
Trống ngực Kim Tịnh Ngọc đập liên hồi, như dự cảm điều gì chẳng lành. Nàng quay đầu sang nhìn Tư Dạ Hành Vũ, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hắn ra lệnh cho dừng xe ngựa, vội nhướng người về phía trước, vén rèm che tìm một dân phụ để hỏi rõ tình hình, lòng vẫn còn nuôi chút hi vọng:
"Đại thẩm, có thể cho ta hỏi vì sao mọi người đều đội tang trắng không? Còn trang bày nhà cửa như thế này…"
"Còn vì sao nữa? Đương nhiên là quốc tang của thái thượng hoàng rồi."
Những lời vừa rồi, Tư Dạ Hành Vũ nghe như sét đánh ngang tai. Hắn cố chấp không tin, quay sang vịn hai vai Kim Tịnh Ngọc, giọng run run:
"Tiểu Ngọc, lời người dân phụ đó nói, là bổn vương nghe nhầm đúng không? Phụ hoàng ta trước nay chỉ là bệnh cần uống thuốc, đâu thể… đâu thể băng thệ được?"
Kim Tịnh Ngọc cũng hoang mang không kém, nàng cố điềm tĩnh, dè chừng đối phương hết mức có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807993/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.