Ở Nhị vương phủ, trong khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.
"Choảng!"
Tiếng đổ vỡ vang lên liên tục từ khi Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc trở về phủ, khiến cho mọi người ai nấy đều nóng ruột nóng gan.
Hoàng Ngọc Túc đứng bên ngoài cố lắng tai nghe thử, nhưng lại tiếng có tiếng không. Tay nàng run run, nhớ đến thần sắc của Tư Dạ Hành Vũ lúc vừa trở về thì lại nổi cả da gà.
Nhập phủ cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mất bình tĩnh đến mức độ như vậy. Nàng cắn môi, chau mày, cầu mong Kim Tịnh Ngọc phía trong sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
"Choảng! Ầm!"
Trong phòng, tiếng đập phá vẫn liên tục phát ra, Kim Tịnh Ngọc đứng yên như trời trồng, khuôn mặt có không chút biểu cảm sợ hãi.
Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt u buồn, giọng nói cũng vì vậy mà lãm đạm đi nhiều:
"Vương gia, dừng lại đi! Nếu chàng tức giận, cứ trút hết lên người ta là được."
Tư Dạ Hành Vũ bị giọng nói của nàng làm cho thức tỉnh. Hắn xuôi tay cho chiếc bình gốm rơi xuống đất, thở dốc liên hồi, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi và vẻ nhọc nhằn, bất lực.
Hắn xoay người đi đến trước mặt Kim Tịnh Ngọc, giận dữ bóp chặt hai cánh tay như muốn nhấc bổng nàng lên cao.
Nàng nhắm mắt, gồng mình chịu đựng, biết bản thân mình làm việc có lỗi nên không hề lên tiếng biện minh. Tuy nhiên sự im lặng của nàng lại càng làm hắn thêm phẫn nộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.