Ở sân tập võ của Quốc Định Quán, Kim Tịnh Ngọc tay cầm thanh kiếm gỗ cứng cáp, bước chân nhỏ nhanh nhẹn và uyển chuyển dễ dàng tạo nên những đường kiếm đẹp mắt.
Tay nàng mượt mà như múa lụa, đôi mắt phượng hoàng khi tập trung cao độ vô cùng hút hồn.
"Ya!"
Kim Tịnh Ngọc nhảy lên cao, kết thúc bộ kiếm pháp cơ bản bằng việc chém một nhát thật mạnh vào cổ hình nhân trước mặt.
"Bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay tán dương liên tục vang lên, nàng vui vẻ xoay đầu lại nhìn những học trò nhỏ của mình, nghiêm nghị dặn dò:
"Các trò đã thấy hết chưa? Nếu không còn gì thắc mắc, thì bây giờ hãy chia nhau ra tập luyện."
"Vâng!"
Những đứa nhóc ngoan ngoãn vâng lời, sau đó nhanh chóng cầm theo thanh kiếm gỗ chia nhau ra mỗi người một góc. Kim Tịnh Ngọc thấy vậy cũng nhẹ lòng, lúc đi vào trong nghỉ ngơi một chút thì lại có người tìm cách gây sự:
"Chà, Kim phu tử* đúng là thật như lời đồn, đường kiếm uyển chuyển, bước đi nhanh nhẹn, đáng khen, đáng khen!"
*夫子 (Phu tử): “Phu tử” thực chất là danh xưng dùng để gọi quan Đại phu. Khổng Tử từng làm quan Đại phu nước Lỗ, cho nên học trò gọi ông là “phu tử”. Về sau, do tầm ảnh hưởng của Khổng Tử, người ta mới dùng danh từ này để gọi thầy giáo một cách tôn kính.
(nguồn: Hoa văn HSK thành phố)
Kim Tịnh Ngọc nghe giọng đã biết người. Nàng thở mạnh một hơi, chán chường xoay người quỳ xuống hành lễ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807978/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.