Chưa đầy một tuần hương, ở vương phủ của Tư Dạ Hành Vũ, người cần đến cũng đã có mặt đầy đủ, lòng náo nức muốn xem diễn biến sự tình.
Sau một hồi lục xét mọi ngóc ngách trong vương phủ, mấy tên lính lần lượt chạy đến chỗ bọn họ, cung kính báo cáo:
“Bẩm, ở gian phòng phía Tây không phát hiện ra được gì cả.”
“Bẩm, gian phòng phía Nam cũng không có gì khả nghi.”
“Bẩm, ở phía Đông cũng không!”
Tô Uyển Vân trầm tĩnh nghe nói, rồi gật gật đầu phân tích như thể bản thân không hề biết chuyện gì:
“Phía Tây, Nam, Đông không có gì, còn phía Bắc là nơi chúng ta đang đứng… Vương phủ rộng lớn như vậy, rốt cuộc là còn chỗ nào bí ẩn mà chúng ta chưa dò xét?”
Nói rồi, ả liếc nhẹ mắt nhìn sang Thái công công. Ông ta thấy vậy, biết điều tung hứng:
“À… Hoàng thượng, Thái hậu, hoàng hậu nương nương, theo nô tài thấy… có khi nào là giấu xác ở một nơi dưới lòng đất, như mật thất hay ao hồ gì đó không?”
“Nói có lí lắm! Nhị đệ, nếu trẫm nhớ không lầm thì trong vương phủ của đệ có một hồ sen rất lớn?”
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, bộ dạng điềm tĩnh khác hẳn với lúc còn ở từ Nghi cung. Hắn ung dung đáp lời, nhưng không nhìn trực tiếp người đang đối thoại với mình mà lại nhìn sang Kim Tịnh Ngọc bằng một ánh mắt rất đỗi dịu dàng:
“Đúng là trong phủ của thần đệ có một hồ nước, nhưng là dùng để trồng sen trắng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807963/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.