Độ một tuần sau, vào một buổi chiều tà, Kim Tịnh Ngọc thẫn thờ ngồi một mình bên vách núi Kỳ Vân.
Ánh chiều tà phản vào trong bộ y phục màu cam nhạt của nàng, phản vào cả đôi mắt phượng hoàng đượm đậm nét buồn rầu. Nhìn từ xa, nàng xinh đẹp và kiều diễm như một bông hoa loa kèn đang mùa nở rộ, còn nhìn gần, thì lại phát hiện ra sắc hoa đó đã bị tâm trạng làm úa tàn đi hết mấy phần.
“Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi!”
Phía sau lưng Kim Tịnh Ngọc vang lên một giọng nói trầm trầm quen thuộc. Nàng ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên không ai khác ngoài Tư Dạ Hành Vũ. Hắn đứng cạnh gốc cây cổ thụ gần chỗ nàng, dáng người cao lớn, thanh y tối giản đến khác thường.
Vẫn ánh chiều tà buồn bã đó phả từng tia nắng cuối cùng của ngày vào mặt Tư Dạ Hành Vũ, khiến từng đường nét trên khuôn mặt nghiêm nghị ấy càng được khắc họa một cách rõ ràng hơn, và vô tình tô đậm luôn cả đôi mắt thâm sâu khó lường, năm phần ân hận, năm phần buồn thương.
Kim Tịnh Ngọc nhìn hắn xong, lại xoay đầu về phía cũ. Hai chân nàng co lại, như cố tình chừa chỗ cho Tư Dạ Hành Vũ đến ngồi cạnh mình. Hành Vũ cũng biết ý, dù vách núi còn rất nhiều chỗ, nhưng vẫn cứ là ngồi sát vào người nàng.
Hai người ngồi cạnh nhau rất lâu, đến mức hoàng hôn cũng tắt nắng. Nàng có thể nghe mùi bạc hà the mát toát ra từ túi hương trên người hắn, hắn cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807960/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.