Ba năm sau.
Thời thế có nhiều đổi thay, nhưng lòng người vẫn nguyên vẹn như vậy. Ở hoàng cung, Dạ Hoàng chuẩn bị bước sang năm thứ năm cai trị, đã có hai công chúa và một hoàng tử, nhưng tất cả đều do phi tần hoặc cung nữ thấp kém sinh ra, còn người ngồi trên phụng vị, đến giờ vẫn chưa có lấy một mụn con làm chỗ dựa.
Doãn thị trở thành gia tộc bậc nhất Sở Quốc, khi tướng quân Doãn Thành Thái được phong chức thừa tướng, trở thành cánh tay đắc lực nhất của hoàng thượng. Doãn thái hậu vì tuổi tác mà thường xuyên mắc bệnh phong hàn, cũng vì chuyện này càng để cho hoàng thượng có cớ không cho bà ta nhúng tay vào triều chính như trước nữa.
Còn về Nhị vương gia Tư Dạ Hành Vũ, hai năm trước sau khi đích thân dẹp giặc nước Khánh, được ban cho phong hiệu Vũ Tịnh vương. Chữ “Vũ” là uy vũ, oai hùng, còn chữ “Tịnh” kia, bề ngoài khen tính cách điềm tĩnh, biết suy tính kỹ càng của Hành Vũ, thực chất là Hành Lâm muốn hắn cả đời này cũng phải ôm mãi nỗi hận của Tịnh Ngọc đến chết. Vì hoàng thượng không cho rằng hắn ta có lỗi khi diệt tộc nàng, chỉ cảm thấy Hành Vũ có lỗi vì ngày đó đã xông vào Quốc Định Quán cứu nàng đi.
Bên cạnh đó, ở Nhị vương phủ - lúc này đã là Vũ Tịnh vương phủ, dù có sẵn một trắc vương phi, nhưng mãi vẫn không thấy nàng được thay thế vào vị trí chính thê. Các yến tiệc trong hoàng cung, đều là nàng ta thay mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807936/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.