“Ư… a…”
Tịnh Ngọc nghe tiếng người gọi mình, còn nói chuyện với mình, nhưng tuyệt nhiên không thể chạy đến nhìn thật rõ mặt người đó, cũng không thể đáp lời, chỉ có thể ú ớ mấy tiếng trong tuyệt vọng. Nàng nhớ ra rồi, nàng muốn gọi “phụ thân”, nhưng cả cái âm điệu lẫn hình dáng của người trước mặt, đều dần trở nên xa vời vô tận.
“Tiểu Ngọc… Tiểu Ngọc!”
Âm thanh cả trong tiềm thức lẫn ngoài thực tại cứ hỗn độn vào nhau. Kim Tịnh Ngọc toát mồ hôi lạnh, vùng vẫy như tự đấu tranh tâm lí với bản thân mình, đã đời mới có thể tỉnh dậy.
Nàng mở hàng mi xinh đẹp nhưng lại nặng trĩu, đôi mắt mệt nhọc đảo quanh một vòng trong không gian ngay trước mặt. Nàng còn sống, không chỉ vậy, còn đang ở khuê phòng mình nữa.
Thấy Kim Tịnh Ngọc đã tỉnh, tất cả mọi người đều mừng ra mặt. Tư Dạ Hành Vũ vội chạy đến bên giường, trong phút chốc đã mặc kệ người đang bắt mạch cho nàng là Doãn Duẫn.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịnh Ngọc, mà toàn thân run rẩy đến mức truyền qua đến đối phương. Sắc mặt hắn cũng trắng bệch không khác gì nàng, vẻ hoảng loạn vẫn còn nguyên trên gương mặt thanh tú:
“Tiểu Ngọc, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!”
Kim Tịnh Ngọc vừa mới từ cõi chết trở về, lại mang theo cả một đoạn kí ức vốn đã mất đi, nên tạm thời chưa thể bình tâm được. Nàng liếc sang nhìn Ngọc Túc, rồi Doãn Duẫn, cuối cùng không biết đã suy nghĩ thế nào, lại ngậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807926/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.