Doãn Mễ Yên trợn mắt nhìn hắn, rất muốn lên tiếng hỏi lại, nhưng đừng nói là mở miệng nói chuyện, đến cả ư a mấy tiếng cũng khó khăn vô cùng. Không chỉ vậy, cả cơ thể bà ta cũng cứng đơ như khúc gỗ, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Nói cách khác, là Doãn Duẫn càng cứu người, thì bệnh càng thêm nặng.
Thấy Doãn Mễ Yên đang cố vật vã với cơ thể thực vật của mình, Doãn Duẫn càng hài lòng hả dạ gấp bội phần. Hắn giơ chân đặt lên người Doãn Mễ Yên, tay chống lên gối, bình thản và thích thú như đang nhục mạ một kẻ ăn mày:
“Thế nào? Có phải ta chữa bệnh rất hay không? Bây giờ dù cho ta có đặt chân lên người bà, cũng chẳng thấy đau nữa?”
Doãn Mễ Yên trợn tròng hai mắt, nội khí trong người như muốn xé nam nhân trước mặt ra làm trăm mảnh, nhưng dù có cố cách mấy, toàn thân cũng không có chút động tĩnh gì. Doãn Duẫn lại cười khì, đưa tay vuốt tóc, rồi lại nói tiếp:
“Tức giận như vậy, có phải là vì bà không hiểu vì sao ta lại làm thế này đúng không? Haizzz… chắc bà cũng còn nhớ, chuyện của hai mươi mấy năm trước, về một kỹ nữ ở lầu xanh lầm đường lạc lối, lại va phải tướng quân của nhà họ Doãn, còn là đệ đệ ruột của hoàng hậu đương triều...”
Doãn Duẫn nói đến đây, trong ánh mắt lại phảng phất nét buồn khó tả. Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Doãn Mễ Yên qua ánh mắt. Bà ta không còn ngông cuồng nữa, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807896/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.