Tầm một canh giờ sau, Tư Dạ Hành Vũ, Kim Tịnh Ngọc và nam tử của hai người - Tư Dạ Nhược Đông đã đi được gần một nửa chợ Hàng Châu. Ba người ung dung tự tại như những người thường, còn cảnh vệ được lệnh cho âm thầm theo sau chứ không được phép tùy tiện ra mặt. Hành Vũ cũng đặt biệt không cho thái giám cải trang theo hầu hạ mình, vì muốn bản thân tự tay chăm lo từng chút một cho hai mẹ con Tịnh Ngọc.
Đi được một đoạn, Nhược Đông bỗng khựng người lại, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay Tịnh Ngọc còn cố tình giật một lực nhẹ để nàng chú ý đến mình.
“Đông Đông, có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt Nhược Đông sáng sủa tinh khôi, thích thú chỉ tay về chỗ đông người cách bọn họ không xa:
“Mẫu hậu, chỗ đó vui quá, hay là chúng ta sang đó chơi?”
“Đông Đông à, đằng đó là quầy thuốc chữa bệnh cứu người, không phải chỗ để chơi. Nếu con muốn, mẫu hậu sẽ dắt con đi nơi khác vui hơn.”
Kim Tịnh Ngọc vừa dứt lời, Hành Vũ liền nói với Nhược Đông:
“Không cần đi đâu hết. Con ở đây cùng phụ hoàng và mẫu hậu. Đợi dân chúng chữa bệnh xong, chúng ta sang đó chơi với đại phu có được không?”
“Sao…”
Tịnh Ngọc vừa hỏi, lại được Hành Vũ dẫn lối nhìn về phía quầy thuốc đó. Vài người trong đám đông di chuyển qua lại, vô tình xuất hiện một lỗ thỏm khiến nàng có thể nhìn thấy đại phu đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy người đó, Tịnh Ngọc còn suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807881/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.