Chương trước
Chương sau
Công ty cho Sở Mẫn Kiều nghỉ vài ngày để cậu nghỉ ngơi thật tốt, trước khi concert bắt đầu thì mong rằng sẽ không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa.Lương Cẩm Nguyên thì cứ như ngựa phi nước đại, một chút thời gian rãnh rỗi cũng không có. Công ty vì concert của Sở Mẫn Kiều mà dốc toàn lực, thời đại cũ đã qua, lúc này Lương Thần cần dùng tốt thời đại tươi sáng của cậu. Sở Mẫn Kiều chính là cơ hội mới của Lương Thần. Lương Cẩm Nguyên nằm trong ban quản trị công ty, luôn muốn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, vì concert mà tổ chức rất nhiều buổi tuyên truyền quảng cáo, cộng thêm các công việc khác. Cuối cùng việc thiết kế trang phục và tiến trình của concert cũng ổn thỏa.

Kế tiếp là vấn đề âm nhạc và vũ công.Sau ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng quyết định biểu diễn ở sân khấu một ngàn người, là sân khấu hàng đầu nổi tiếng nhất trong nước, cho đến nay đều là nơi biểu diễn của thiên vương. Sở Mẫn Kiều tổ chức concert ở đây càng tăng thêm vị trí của cậu trong nền âm nhạc.

Về vấn đề âm nhạc cũng được bộ phận âm thanh chuẩn bị thêm mấy bài hát mới để biểu diễn trong concert.Sang năm sau cũng phát hành single mới nên nhân dịp này quảng cáo luôn thể.Trong lúc nghỉ ngơi, Sở Mẫn Kiều cũng viết mấy bài hát đưa cho công ty lựa chọn.

Cuối năm càng lúc càng tới gần, các fan ở trên diễn đàn đều nôn nóng không đợi được, đếm ngược từng ngày trôi qua, chỉ mong concert của Sở Mẫn Kiều có thể đến sớm.

Trước cuối năm còn có một ngày là lễ Giáng Sinh.Tuy nói đây là ngày lễ của phương Tây nhưng mấy năm gần đây được người trẻ rất yêu thích, giống như đã thành lễ tình nhân thứ hai.Còn chưa tới Giáng Sinh mà trước cửa các trung tâm mua sắm đã bày sẵn cây thông Nô-en ra ngoài.Từ ngõ nhỏ cho đến phố lớn, đâu đâu cũng ngập trong không khí của lễ hội. Các đôi tình nhân mang khăn quàng cổ lẫn găng tay đôi đi trên đường cũng không quên đứng trước cây thông trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Sở Mẫn Kiều cùng Lương Cẩm Nguyên đều đón Giáng Sinh ở nhà.Cũng không có bữa tối với ánh nến lãng mạn, Lương Cẩm Nguyên chỉ xuống bếp, trổ tài nấu nướng chuẩn bị cơm tối đặc biệt.Thật ra Sở Mẫn Kiều nói muốn tặng quà cho anh, hỏi cái gì thì lại bảo đến ngày 31 sẽ biết. Lương Cẩm Nguyên không khỏi bật cười, đây chẳng phải là khiến người khác nổi cơn tò mò lên sao?

Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sô pha xem tv. Mấy chương trình giải trí hay phim truyện điện ảnh gì cũng đều bị bọn họ chuyển kênh chuyển kênh, càng về sau thì bỏ điều khiển xuống, quay đầu qua hôn a hôn.

Sở Mẫn Kiều cười nói: “Nếu hôm nay không hôn anh thì có cảm giác thiếu sót nha”

Lương Cẩm Nguyên ấn chặt gáy cậu, làm nụ hôn thêm sâu.

Concert mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến. Ngay từ lúc giữa trưa, các fan đã rồng rắn kéo nhau đến xếp hàng, trên tay cầm theo lightstick và poster, còn có thêm băng rôn thật dài, trên đó viết dòng chữ  FanClub của Sở Mẫn Kiều, treo từ đầu này đến đầu kia sân khấu.

Đúng 7h59ph, đèn toàn hội trường vụt tắt, màn hình lớn bắt đầu đếm ngược.

5… 4…. 3… 2… 1.

Các fan hét chói tai, lightstick vẫy lên vẫy xuống tạo thành một biển màu xanh lam.

8h, khắp sân khấu như được dát bằng bạc.Sở Kiều đứng trên bậc nâng tự động, từ dưới sân khấu dần dần xuất hiện. Toàn hội trường đều vây trong tiếng hét chói tai.

Từng ca khúc dần được biểu diễn, hầu như mỗi khúc mọi người đều cùng nhau hát. Ánh sáng của bảng đèn phía trên rọi xuống sân khấu, Sở Mẫn Kiều nhìn thấy liền vẫy vẫy tay chào khiến các fan phấn khích hét lên. Hát xong mấy bài hát chính, Sở Mẫn Kiều xuống dưới thay trang phục, chiếc áo khoác dài màu trắng khiến cậu càng thêm đẹp trai.

Cậu thử thử tai nghe, âm nhạc cũng lắng xuống.

“Đầu tiên, rất cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây”

Sở Mẫn Kiều cất lời, thanh âm còn mang theo tiếng thở dốc, trong mắt như mang theo ánh sáng, đôi môi mỉm cười:

“Nếu như không có mọi người thì tôi cũng không thể đứng trên sân khấu này.Cho đến nay đều là nhờ sự ủng hộ của các bạn, tôi mới có thể được như ngày hôm nay”.

Cậu khẽ mỉm cười, hướng bên dưới cúi người cảm ơn. Có mấy cô gái đôi mắt đã đỏ hoe, vừa lau nước mắt vừa hét to: “Sở Kiều, em yêu anh nhất”.

Sở Mẫn Kiều nghe thấy được liền vẫy tay gật đầu, ý nói cậu đã biết, không ngờ càng khiến cô ấy khóc to hơn.

“Đứng trên đây, tôi thật sự cám ơn các bạn. Còn có rất nhiều người nữa, cha mẹ của tôi, công ty của tôi, bạn bè của tôi, và còn có Tổng giám đốc. Nếu như không có mọi người thì cũng không có Sở Kiều của hôm nay.Wo ai ni[1]“

Cậu cúi gập người về phía khán đài, giọt mồ hôi trên trán rơi xuống tựa như một giọt nước mắt.

Có thể là không ai để ý đến những lời này, nhưng Lương Cẩm Nguyên ngồi bên dưới thì hiểu rõ.Sở Mẫn Kiều là cúi người về anh, ở trước mười ngàn người nói ra tiếng yêu.Tiếng yêu khiến anh đau lòng, khiến anh động tâm, khiến anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà hôn lên môi, hôn lên mắt cậu cả trăm lần.

Thật là một món quà tuyệt vời.Trong đời anh, đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được.

Sở Mẫn Kiều ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ lướt trên từng phím đàn dương cầm. Cậu cất giọng trầm ấm thì thầm, qua micro được khuếch đại khiến mọi người đều nghe rõ từng lời: “Đây là bài hát mới, mang tên Tình Ca hát tặng cho người“

Editor: Này thì lãng mạn ♥ Phải công nhận một điều, dù đã đọc QT nhiều lần rồi nhưng mỗi khi bắt tay vào edit lại thấy truyện này ấm áp quá mức chịu đựng mà ♥♥♥

Chú thích:

[1] Thật ra dịch ra thì vốn là Tôi yêu các bạn, nhưng vì Sở Mẫn Kiều muốn dành lời yêu ấy cho Lương Cẩm Nguyên nên mình để là Wo ai ni cho nó tình củm:”>(thật ra phiên âm ra là Wo ai nimen cơ, dưng mà thôi kệ, để kia cho nó lỡn mợn ^^)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.