Trương Hâm và Từ Thạc gõ cửa, nhìn miếng thịt treo dưới mái hiên nhà tôi.
Trương Hâm nói đó là thịt khô nhưng Từ Thạc lại cau mày lắc đầu, nói mùa hè không phải mùa làm món thịt đó, hơn nữa trông nó không giống thịt heo lắm.
Lần này người ra mở cửa là mẹ tôi.
Cánh cửa chỉ hé mở một khe nhỏ.
Trương Hâm và Từ Thạc cố gắng nhìn vào trong để tìm kiếm dấu vết của tôi.
Mẹ tôi vẫn nói tôi bị ốm cần nghỉ ngơi, ngay khi định đóng cửa thì bị Từ Thạc chặn lại.
"Dì à, bọn cháu đã biết chuyện Phùng Đồng xin nghỉ học rồi, bọn cháu cũng biết chuyện em trai cô ấy cần tiền thuốc men để chữa bệnh. Cả lớp bọn cháu đều muốn giúp đỡ cô ấy nên đã cùng nhau quyên góp được một ít." Từ Thạc vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng và một tờ phiếu trong cặp sách của mình ra.
"Đúng đấy ạ, bọn cháu cần chữ ký của Phùng Đồng."
Mẹ tôi liếm môi, không nhìn tờ giấy mà nhìn chằm chằm Từ Thạc, Từ Thạc sợ hãi trước đôi mắt đỏ ngầu của mẹ tôi, theo phản xạ lùi lạ, vô tình làm rơi tấm thẻ.
Trương Hâm không hiểu gì nên cúi người nhặt, ở góc độ này, cô ấy nhìn thấy cánh tay của tôi, vì thế lập tức hét lên: "Phùng Đồng, cậu có trong nhà đúng không?"
Trả lời cô ấy là tiếng đóng cửa.
Mẹ tôi đứng sau cánh cửa tức giận quát: "Không cần quyên góp, về hết đi, Phùng Đồng cần nghỉ ngơi."
Từ Thạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-thuoc-dan-gian/3547700/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.