Edit: Samie
Làm thế nào cô có thể giải thích với ông lí do cô xuất hiện ở đây, còn trong tình huống cô cùng Kỷ Phi Ngôn ở chung với nhau chứ?
Trúc Lâm Sâm sờ lên khẩu trang trên mặt mình, trong lòng hơi ổn định lại, quả nhiên đeo khẩu trang là sáng suốt, Trúc Hạo Nhiên hẳn là không nhận ra cô.
Ý nghĩ này của cô vừa lướt qua đại não, liền nghe Trúc Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: “Sâm Sâm, con làm gì ở đây vậy?”
“......” Chỉ dựa vào một cái bóng lưng liền đã đoán được thân phận của mình, ánh mắt Trúc Hạo Nhiên cũng quá tinh tường rồi!
Trúc Lâm Sâm gần như cứng ngắc xoay người lại, mới mở miệng chính là: “Bố, con tới tìm bố cùng nhau về nhà, bánh xe của con bị hỏng rồi.”
“Thầy Trúc, vừa rồi sư tỷ còn hỏi em thầy đang ở chỗ nào đấy ạ.” Kỷ Phi Ngôn nhịn ý cười trong mắt xuống, giúp Trúc Lâm Sâm nói láo.
“Vậy làm sao không bảo Tiêu Vũ đưa con về?” Trúc Hạo Nhiên hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua tương đối trẻ trung, có thể nói là soái đại thúc số một số hai ở trường học. Có điều, biểu cảm của ông lúc nào cũng rất nghiêm túc, hơn nữa mang theo một bộ kính đen, nhìn dáng vẻ rất đàng hoàng trí thức, Trúc Lâm Sâm từ nhỏ đã sợ ông rồi.
“Hôm nay Tiêu Vũ có việc, cậu ấy đi trước rồi ạ......” Trúc Lâm Sâm trấn định mà nói.
Trúc Hạo Nhiên nghe xong, hơi hơi nhíu nhíu mày, ông cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-tap-tinh-yeu-cua-hoc-ba/2517599/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.