Chương trước
Chương sau
Edit: Samie

Trúc Lâm Sâm ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Lục Lộ đã nhanh chóng chạy về phía ban công.

Sau một lát, Lục Lộ hứng thú kêu lên: “Sâm Sâm, mau đến đây đi! Có người xếp ngọn nến hình trái tim bày tỏ với cậu này!”

Trúc Lâm Sâm hơi nhíu mày, ngồi im trên ghế.

Thế nhưng, rất nhanh có thêm mấy tiếng kêu liên tiếp vang lên:

“Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm!”

“Trúc Lâm Sâm! Mau xuống đây!”

“Trúc Lâm Sâm! Mau xuống đây!”

Đó là tiếng hò reo giúp đỡ của đám đông đang vây xem.

Bên dưới ký túc xá càng ngày càng náo nhiệt, dần dần có thêm nhiều học sinh gia nhập vào đám đông phía dưới. Ký túc xá nữ sinh cũng từng người từng người chạy đến ban công xem náo nhiệt, còn có người tới gõ cửa phòng ngủ, có lòng tốt nhắc nhở: “Trúc Lâm Sâm, ở dưới lầu có người đang thổ lộ với cậu đấy!”



Trúc Lâm Sâm hận không thể che lỗ tai lại.

Lục Lộ nhìn kỹ người đừng giữa trung tâm ngọn nến hình trái tim bên dưới lầu, đột nhiên vỗ lan can cười to nói: “Ha ha ha, Sâm Sâm, đây không phải nam sinh khoa văn đã theo đuổi cậu một năm, sau đó bị cậu từ chối n lần à? Tên là Trần gì ấy nhỉ? À, đúng rồi! Trần Viễn!”

“Cậu nhỏ giọng một chút!” Trúc Lâm Sâm hận không thể xông lên che miệng Lục Lộ, có điều cô cũng không dám xuất hiện ở ngoài ban công, nếu như bị người khác nhìn thấy thì càng lúng túng hơn, vẫn nên giả bộ là mình không có ở đây vậy.

Lục Lộ đột nhiên ý thức được bản thân rất có thể sẽ làm bại lộ tung tích của Trúc Lâm Sâm, vội vàng từ trên ban công chạy về phòng ngủ, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hứng thú: “Hình như cậu đã từ chối rồi mà, sao cậu ta vẫn tiếp tục đến bày tỏ với cậu thế?”

Trúc Lâm Sâm cũng vô cùng hoang mang: “Học kỳ này tớ còn chưa bao giờ gặp lại cậu ta mà!”

Trúc Sâm Lâm có ấn tượng với cái người tên là Trần Viễn này, có điều, là ấn tượng không tốt.

Trúc Lâm Sâm đã từng được rất nhiều người bảy tỏ, phần lớn bọn họ sau khi bị từ chối cũng sẽ không tiếp tục đến dây dưa với cô, thỉnh thoảng có ít người sẽ kiên nhẫn không từ bỏ ý đồ, nhưng chẳng mấy chốc cũng sẽ không kiên trì nữa, nhưng Trần Viễn thực sự là một tên siêu cố chấp.

Cũng do cô xui xẻo, vào học kỳ một năm nhất cô và cậu ta cùng chọn một lớp tiếng Anh, có trời mới biết tại sao cậu ta lại thích cô trong khi toàn bộ học kỳ cô cũng không nói với cậu ta một câu nào, nếu như không phải về sau cậu ta thổ lộ với cô, cô thậm chí không biết cậu ta là bạn cùng lớp tiếng Anh.

Tính cả lần này, tổng cộng Trần Viễn đã tỏ tình với cô bốn lần, mỗi một lần cô đều từ chối cậu ta như đinh chém sắt, thế mà cứ qua một đoạn thời gian, cậu ta vẫn kiên nhẫn không từ bỏ xuất hiện. Điều làm cho cô khó chịu hơn là lúc nào cậu ta cũng gửi cho cô đủ loại tin nhắn, thỉnh thoảng bên trong còn có những bức ảnh cậu ta chụp lén, thậm chí còn lấy được thời khoá biểu của cô, cuối cùng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, khiến cô bị dọa không nhẹ.

Có thể nói, Trần Viễn là người đầu tiên có thể khiến cho Trúc Lâm Sâm cảm thấy sợ hãi việc có người theo đuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.