Chương trước
Chương sau
Edit: Samie

Ngày hôm sau, Trúc Lâm Sâm quả nhiên đến bể bơi như thường lệ. Ngoài dự liệu của cô là, bể bơi vậy mà chật kín, huyên náo giống như chợ bán thức ăn. Cô đi vào, liền nghe được tiếng kêu kích động của nữ sinh:

“A a a... Tại sao có thể đẹp trai như vậy!”

“Trời ạ! Thật sự có tám múi sao? Mặt đẹp trai như này còn chưa tính, vì sao cơ bụng cũng có thể hoàn mỹ như vậy?”

“Đây là chồng tôi, đây nhất định là chồng tôi...”

“...”

Thanh âm líu ríu của mấy nữ sinh liên tục truyền vào tai Trúc Lâm Sâm, không cần nghĩ, Trúc Lâm Sâm cũng biết những người này đang nói tới ai.

Quả nhiên, cô ngẩng đầu một cái, liền thấy Kỷ Phi Ngôn đang mỉm cười đi lên khỏi bể bơi, đôi chân thon dài rắn chắc, giọt nước từ trên cơ bụng chậm rãi trượt xuống...

Thoáng chốc, Trúc Lâm Sâm nghĩ tới bức tranh mà Lục Lộ vẽ, manga đã đủ làm cho người ta mơ màng, không nghĩ tới người thật càng khiến người khác phụt máu mũi.

Trúc Lâm Sâm vô thức sờ mũi mình, bảo đảm bản thân không bị chảy máu mũi. Mấy tiếng thét chói tai liên tục vang lên, cô liếc qua, chỉ thấy mấy nữ sinh đó đang nhao nhao che lấy khuôn mặt đỏ bừng, từng ánh mắt lóe sáng, dáng vẻ sắp xỉu đến nơi.

Có nữ sinh đi lên đưa khăn mặt cho Kỷ Phi Ngôn, Kỷ Phi Ngôn cười cười, nhận lấy lau mặt, lại quay lại vừa cười vừa nói cám ơn, nữ sinh xấu hổ che mặt chạy đi.



Tên này, tiểu hỗn đản… Nhất định chính là yêu nghiệt!

Hết lần này tới lần khác còn giả bộ bày ra dáng vẻ thuần lương vô hại...

Trúc Lâm Sâm yên lặng phỉ nhổ một câu, thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ tập hợp, cô giáo Vương đã đứng ở đằng kia. Tình huống ở bể bơi rõ ràng cũng ngoài dự liệu của cô ấy, nhưng thấy Trúc Sâm Lâm vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, không vây quanh Kỷ Phi Ngôn như những nữ sinh khác, hiếm khi tán gẫu với Trúc Sâm Lâm.

Cô ấy vừa mới mở miệng, đã khiến Trúc Lâm Sâm túng quẫn.

Cô ấy nói là: “Trúc Lâm Sâm, trò có đối tượng rồi sao?”

“Không có ạ...” Trúc Lâm Sâm ngẩn người, đỏ mặt trả lời.

“Không thích người giống như trò ấy sao?” Cô giáo Vương chỉ tay về phía Kỷ Phi Ngôn, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.

Trúc Lâm Sâm ngẩn ngơ, vội vàng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi ạ, đây cũng quá phô trương rồi.”

“Chính xác là hơi phô trương một chút.” Cô giáo Vương nghiêm trang gật đầu một cái, “Nhưng mà cô thấy trình độ bơi lội của trò ấy không tệ, bình thường trò có thể bảo trò ấy phụ đạo cho.”

“...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.