Lại là một ngày thứ bảy khác, Trúc Lâm Sâm đi dạy kèm trở về, nhìn thấy một xấp giấy vẽ thật chỉnh tề đặt ở trên bàn của cô, phía trên còn có một chiếc bảng vẽ. Cửa phòng ngủ không đóng, Lục Lộ cũng không ở trong phòng ngủ, Trúc Lâm Sâm nghĩ thầm, nhất định là cô đã đi sang phòng ngủ khác chơi, liền ngồi vào trên ghế, cầm xấp giấy vẽ kia lật qua lật lại.
Ánh mắt khẽ đảo, cô bỗng không thể dừng tay, bởi vì phía trên tất cả đều là Kỷ Phi Ngôn, à, không, còn có một nhân vật nam thứ khác, hình ảnh hai người tương tác hơi khó nhìn thẳng...
Trúc Lâm Sâm nhìn mấy lần đã cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên.
Lúc nghe được tiếng bước chân, Trúc Lâm Sâm đang lật đến một bức vẽ khác, cô nhớ lúc trước mình đã nói là sẽ đưa ra lời khuyên cho Lục Lộ, thế là tận lực duy trì thái độ của một độc giả công tư liêm chính đưa ra lời đề nghị của mình: “Tớ cảm thấy, khoảng cách giữa hai người trong bức này hơi xa, tình tiết không đủ phong phú, hẳn là phải giống như bức này mới thú vị!”
Trúc Lâm Sâm nói, đứng lên, lật một bức vẽ trong đó ra, một tay cầm một bức vẽ, so sánh cho người đứng phía sau nhìn.
“Là như thế này phải không?” Cổ tay đột nhiên bị người nắm chặt, nam sinh mang theo giọng nói từ tính chậm rãi đến bên cạnh cô.
Trúc Lâm Sâm bị người đằng sau lôi kéo phải xoay người, lưng tựa vào tủ quần áo bên cạnh, hai cổ tay cũng bị nắm lấy đè ở phía trên, khí tức quen thuộc lướt qua gương mặt của cô, khiến cô nhất thời run rẩy.
“Kỷ... Kỷ Phi Ngôn? Cậu... Sao cậu lại ở đây?” Trúc Lâm Sâm bị giật mình, thật sự sợ hết hồn, lắp bắp nói.
“Sư tỷ còn chưa nói, có phải như vậy hay không?” Kỷ Phi Ngôn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đến gần Trúc Lâm Sâm hơn một chút. Cậu hơi cúi người, chóp mũi dường như muốn đụng vào gò má Trúc Lâm Sâm, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, hô hấp tựa hồ quấn vào nhau, mặt của Trúc Lâm Sâm phút chốc nóng lên.
“Kỷ...... Kỷ Phi Ngôn, cậu làm gì thế, mau buông tôi ra.” Trúc Lâm Sâm khẩn trương đến mức trán đổ đầy mồ hôi. cô muốn đẩy Kỷ Phi Ngôn ra, lại phát hiện mặc cho cô giãy dụa như thế nào, cổ tay của cô đều không thể nhúc nhích. Sức mạnh nam nữ cách xa, ngay lúc này hết sức rõ ràng.
“Sư tỷ không thích như vậy sao?” Kỷ Phi Ngôn trầm thấp hỏi, giọng nói từ tính mang theo sự bá đạo, ánh mắt tĩnh mịch chuyên chú, như thợ săn đang theo dõi con mồi, Trúc Lâm Sâm chỉ cảm thấy nửa người mình đều tê dại.
Nhưng cũng may cô còn duy trì một phần tỉnh táo, mặc kệ gương mặt đỏ bừng nói: “Không thích, thả tôi ra.”
“Ồ? Vậy sư tỷ thích như thế nào? Hoặc... Là như thế này?” Kỷ Phi Ngôn vẫn không buông tay, cậu hơi nghiêng đầu, đột nhiên lộ ra ý cười có chút hư hỏng, môi mỏng hướng về đôi môi đỏ mọng của Trúc Lâm Sâm, chậm rãi xích lại gần.
Trúc Lâm Sâm bị dọa đến nhắm chặt hai mắt, vội vàng xoay mặt qua một bên, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, tim đập như nổi trống, phảng phất một giây sau sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ôi, sao lại đóng cửa rồi?” Đúng lúc này, ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục Lộ, kèm theo tiếng đập cửa tùy ý.
Bỗng cổ tay Trúc Lâm Sâm được buông lỏng, cô mở mắt ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ rằng Kỷ Phi Ngôn lại đột nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếp đó một giây sau, bên trên cánh môi lập tức cảm nhận được cảm giác ấm áp, mềm nhũn, giống như thạch rau câu nóng hổi.
“Oanh” một tiếng, trong đầu Trúc Lâm Sâm dường như có cái gì đó nổ tung, cả người đều không ổn...
Tiểu hỗn đản Kỷ Phi Ngôn... Vậy mà thật sự hôn cô!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]