TỨ 
Phùng Cổ Đạo trở về phòng. 
Trong không khí phiêu đãng mùi máu tươi như có như không. 
Hắn nhìn xuống gầm giường, thần tình như có chút suy tư. 
. 
Tâm tình của Tiết Linh Bích rất không tồi, ngay cả Tông Vô Ngôn từ phía trước đi tới cũng thuận mắt hẳn lên, “Chuyện gì?” 
Trong tay Tông Vô Ngôn cầm một phong thư, hai tay dâng lên cho y, “Hầu gia, thư của ngài.” 
Tiết Linh Bích lưỡng lự tiếp nhận, “Ai gửi?” Có ai lại nửa đêm nửa hôm đưa thư cho y? 
Thanh âm của Tông Vô Ngôn nhẹ nhưng lại rõ ràng, “Huyết Đồ đường.” 
Tiết Linh Bích ngẩn người, cúi đầu nhìn lạc khoản, quả nhiên là Huyết Đồ đường. 
“Hầu gia yên tâm, thuộc hạ đã kiểm ra qua, bên trên không có độc.” Tông Vô Ngôn nói. 
Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Bản hầu không có liên quan gì tới Huyết Đồ đường…” Thanh âm của y nhỏ dần, một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, chẳng lẽ là vì Phùng Cổ Đạo? Y cấp tốc xé bìa thư, rút giấy viết thư mở ra. 
Trên giấy chỉ có chín chữ —— 
Đầu người tìm nơi nào? Cổ đạo sâm sâm. 
(cổ đạo sâm sâm: con đường cổ xưa u tĩnh, chơi chữ) 
Bàn tay cầm thư của Tiết Linh Bích bỗng nhiên xiết lại. 
Tông Vô Ngôn thấy y sắc mặt đột biến, vội hỏi, “Hầu gia? Đã xảy ra chuyện gì?” 
Tiết Linh Bích vo thư thành một viên, nhét vào trong tay áo, hời hợt nói, “Bất quá là Huyết Đồ đường không tự lượng sức mình đi khiêu khích bản hầu mà thôi, không cần để ý tới. Vụ án của Sử Diệu Quang có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/72960/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.