Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau
THẤT “Nếu hoàng thượng ân chuẩn khôi phục Ma giáo, vậy không phải Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo liếc đến Tông Vô Ngôn, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn không biết Tông Vô Ngôn biết được bao nhiêu về chuyện lão tướng quân. Tông Vô Ngôn biết điều cúi người nói, “Thuộc hạ xin cáo lui.” Tiết Linh Bích nhìn ông, chậm rãi gật đầu. Tông Vô Ngôn lui ra cửa. Ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, hai hàng lông mày như sợi dây mà xoắn vào nhau. Tiết Linh Bích lắng nghe đến khi tiếng bước chân của ông xa dần mới nói, “Ngươi không cần quá kiêng dè hắn, hắn chỉ là tai mắt của hoàng hậu thôi, đối với chuyện của phụ thân ta hắn nhất thanh nhị sở.” Phùng Cổ Đạo giật mình nói, “Hắn là tai mắt của hoàng hậu?” Hắn càng giật mình chính là Tiết Linh Bích biết rõ, nhưng lại mặc kệ. “Đỡ hơn việc thường xuyên tuyên ta vào cung tuyển phu nhân, xếp một quản gia vào trong phủ còn có thể chịu được. Chí ít năng lực làm việc của Tông Vô Ngôn không kém.” Y thấy Phùng Cổ Đạo không nói, cười hỏi, “Hắn không phải đã tiến cử ngươi sao?” Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nói như vậy, Tông tổng quản quả thật là nhân tài.” Nếu không có trường tụ thiện vũ*, có thể nào mọi việc đều thuận lợi như vậy? *(trường tụ thiện vũ: tay áo càng dài thì càng dễ múa đẹp. Ý nói người có chỗ dựa, làm việc càng dễ thành công; giỏi luồn cúi, đi cửa sau) “Đáng tiếc không thể vì ta sở dụng.” “Lấy thủ đoạn của Hầu gia, còn sợ không thể thu phục hắn?” Tiết Linh Bích nói, “Mặc dù có thể, nhưng cũng không nên.” Tông Vô Ngôn là người của hoàng hậu, nếu y thu ông về bên mình, chắc chắn là khiêu khích hoàng hậu. Hoàng hậu tính tình đa nghi, sau khi biết sẽ xảy ra càng nhiều sự cố. Phùng Cổ Đạo là kẻ thông minh, lập tức hiểu ra quan hệ lợi và hại trong đó. “Bất quá vài năm nay hoàng thượng và hoàng hậu dần dần sinh ra hiềm khích, hoàng thượng năm nay càng liên tiếp đề bạt Sử quý phi Sử thái sư để chén ép phe phái của hoàng hậu, hai bên tuy rằng không tới mức thế như nước lửa, nhưng cũng khó mà dung hòa.” Phùng Cổ Đạo 囧nói, “Với các loại ‘công lao vĩ đại’ của Sử thái sư và nhi tử của hắn dành cho Lương Hữu Chí, ta thực sự nghĩ không ra lý do hoàng thượng đề bạt bọn hắn.” Tiết Linh Bích nói, “Chuyện hoàng gia chuyện triều đình, làm sao có thể phân rõ thị thị phi phi.” Phùng Cổ Đạo tinh tế ngẫm những lời này, nói, “Vậy nếu hoàng thượng ân chuẩn đặc xá Ma giáo thì sao bây giờ?” Tiết Linh Bích mâu sắc trầm xuống. Nếu hoàng đế đã định ngày hẹn Viên Ngạo Sách, đã nói lên việc này vô cùng có khả năng. “Chỉ e việc tìm lão Minh Tôn khó càng thêm khó.” Phùng Cổ Đạo khẽ kêu, “Hầu gia?” Tiết Linh Bích đứng lên, đẩy song cửa nhìn ánh trăng bên ngoài, gằn từng chữ một, “Vô luận thế nào, ta cũng nhất định tìm cho ra hắn.” Trong mắt y lóe ra tia ngoan lệ, so với ánh trăng càng thêm âm lãnh. Phùng Cổ Đạo mấp máy môi. Vị ngọt của điểm tâm từ môi và răng lan ra rất nhanh. . Đi dạo một vòng trong ngoài kinh thành, sau khi trở về phòng thì Phùng Cổ Đạo qua loa tắm rửa một cái, ngã đầu liền ngủ. Mê mê man man ngủ chưa được khoảng nửa nén hương, hắn liền bị âm hưởng vụn vặt trên nóc nhà truyền đến đánh thức. Bốn phía quanh phòng hắn ít nhất ẩn nấp bốn cao thủ, bốn cao thủ khoảng nhất nhị lưu. Chẳng lẽ Huyết Đồ đường đã hành động? Hắn vén chăn bật dậy, với tay quơ lấy chiếc áo khoác quên trả của ai kia phủ lên người, giả vờ bày ra dáng dấp buồn ngủ mơ hồ đi ra cửa, theo hành lang đi tới nhà xí. Tiếng bước chân trên mái hiên quả nhiên theo sát như hình với bóng. Trong lòng hắn hơi trầm xuống, bước chân nhanh hơn. Hắn cũng không phải e ngại vài tên thích khách này, mà là e ngại sẽ bại lộ thân thủ, đến lúc đó chỉ e không cần Huyết Đồ đường đối phó hắn, Tiết Linh Bích cũng sẽ không bỏ qua. Trong đầu đột nhiên hiện lên cuộc đối thoại với Tiết Linh Bích lúc chạng vạng, cùng với thần tình của y khi đó, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bất an. Trước khi che giấu tung tích tiến vào hầu phủ, hắn cũng đã dự liệu trước tất cả hậu quả, đã làm ra dự định xấu nhất, bao quát việc bại lộ thân phận, cùng Tiết Linh Bích binh nhận tương kiến (rút vũ khí chém nhau). Lúc đó hắn chỉ tính ở lại hầu phủ một đoạn thời gian, một mặt để tránh né sự truy sát của Huyết Đồ đường, một mặt điều tra rõ ý đồ đối phó Ma giáo của Tiết Linh Bích, đương nhiên, nếu có thể bắt giữ Tiết Linh Bích, lấy y làm con tin để đàm điều kiện với triều đình thì càng tốt. Nhưng diễn biến sự việc đột ngột thay đổi, đầu tiên là đất lở cắt ngang kế hoạch bắt người của bọn hắn, sau đó lại trồi lên tàng bảo đồ của triều đình và ân oán của lão tướng quân, khiến hắn phải tiếp tục ẩn nấp, cho đến khi nghĩ ra một phương án càng thêm viên mãn. Hôm nay phương án càng thêm viên mãn ấy đã ở ngay trước mắt, nhưng vì sao trong lòng lại có một tia dị dạng? Động tĩnh trên mái hiên càng lúc càng gần. Hắn lắc lắc đầu, nỗ lực đem dị dạng hất ra ngoài não, hai tròng mắt vốn đang mê mang nhất thời thanh tĩnh không gì sánh được. Hắn xoay bước, chạy tới viện tử của Tiết Linh Bích. . Đêm khuya. Đại đa số địa phương ở phủ đệ đều tĩnh lặng. May là Phùng Cổ Đạo rất rõ ràng về lộ tuyến tuần tra của thị vệ trong phủ, cố ý chọn nơi nhiều người mà đi, những thích khách này quả nhiên không dám lộ diện. Nhưng kỳ quái chính là, ngay cả những nơi chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, thích khách cũng chỉ một mực bám gót, không hề hiện thân. Lẽ nào lần này bọn hắn đến chỉ là vì dò đường? Phùng Cổ Đạo nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng dưới chân không hề thả lỏng tí nào. Cho đến khi đi đến hai gốc tùng xanh biếc trước viện tử của Tiết Linh Bích, hắn mới lặng lẽ thở phào, tiến lên gõ cửa. Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra. Phó dịch gác đêm kinh ngạc nhìn hắn, “Phùng gia?” “Hầu gia ngủ chưa?” Phùng Cổ Đạo thong dong nói. Phó dịch nói, “Ngủ rồi, Phùng gia có việc gì gấp sao?” “Phải.” Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đương nhiên là việc gấp. Phó dịch suy nghĩ một chút, “Ta đi thông truyền.” Phùng Cổ Đạo hiện nay là hồng nhân trước mặt Tiết Linh Bích, không thể đắc tội. “Không cần.” Phùng Cổ Đạo giơ tay ngăn lại, “Cạnh phòng ngủ của Hầu gia có gian khách phòng nào không?” “Tây sương có một gian…” Phó dịch nghi hoặc. “Ta vào đó nghỉ một đêm.” Với võ công của Tiết Linh Bích, cự ly như vậy chắc chắn không thể không nghe được động tĩnh. Nếu thích khách thực sự động thủ, hắn cũng có thể giả ngây giả dại kéo dài thời gian, chờ y cứu viện. Hắn thấy phó dịch vẻ mặt nghi hoặc, vội nói, “Nếu Hầu gia đã đi ngủ, ta cũng không dám quấy rầy, cho nên ngủ ở phụ cận, chờ sáng mai có thể sớm bẩm báo cho hắn.” Phó dịch lúng túng nói, “Nhưng mà ta không làm chủ được.” “Sợ gì chứ, có ta đây.” Phùng Cổ Đạo lách qua hắn đi vào trong. Thích khách vẫn đi theo gần đó, nhưng thủy chung không hề ra mặt. Phó dịch thấy hắn quen đường đi một mạch vào trong, đành phải bất đắc dĩ theo sát phía sau nói, “Ta đi chuẩn bị chăn bông.” “Làm phiền.” Phùng Cổ Đạo ôm quyền. Bước vào nội viện, liền thấy cửa phòng ngủ của Tiết Linh Bích đang rộng mở. Ánh nến từ bên trong yếu ớt hắt ra. Phùng Cổ Đạo ngầm thở ra một hơi dài, vỗ vỗ vai phó dịch, đi tới trước cửa. Tiết Linh Bích ngồi bên bàn uống trà, trên người khoác một chiếc áo khoác đỏ thẫm, càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết của y. “Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo ở ngoài cửa ấp lễ. “Vào đi.” Tiết Linh Bích thuận tay giúp hắn ngã chung trà, mu bàn tay trái hướng về phía cửa bị gió đêm thổi vào nên ửng đỏ. Phùng Cổ Đạo lúc này mới tiến đến, đóng cửa lại. Tiết Linh Bích hỏi, “Việc gấp?” Phùng Cổ Đạo một hơi uống cạn trà nóng, trên người mới ấm lên một chút, không kịp suy nghĩ đã nói, “Ta vốn định đi nhà xí, đi tới đi tới phát hiện quên trả Hầu gia áo khoác, cho nên tiện đường đi trả.” Hắn nói, cởi áo khoác xuống, đưa qua. Ánh mắt Tiết Linh Bích từ chiếc áo khoác trên tay hắn chậm rãi chuyển tới áo mỏng trên người hắn. Phùng Cổ Đạo nhịn không được mà rùng mình một cái. Mặc dù trong phòng đặt hai cái noãn lô, nhưng thoáng cái cởi áo khoác ra vẫn thấy lạnh. Tiết Linh Bích đứng lên, tiếp nhận áo khoác trong tay hắn, lại giúp hắn phủ lên người, rồi hỏi, “Chuyện gì?” Phùng Cổ Đạo bị hỏi nghẹn. Việc phát hiện thích khách thì không thể nói. ‘Võ công’ của hắn không đến cảnh giới này. “Thật ra, những lời ngươi nói lúc chạng vạng, ta đã nghĩ thật lâu.” Hắn chậm rãi mở miệng, trong óc phiên giang hải đảo, nghĩ tiếp theo nên nói cái gì. Nhưng hắn cứ ấp a ấp úng khiến Tiết Linh Bích lại hiểu thành một ý nghĩa khác, hai tay chậm rãi bắt ở phía sau, mười ngón xiết chặt. “Ta nghĩ.” Phùng Cổ Đạo cúi đầu, con ngươi liều mạng mà đảo lia lịa. “Nghĩ thế nào?” Tiết Linh Bích nhịn không được hỏi. “Nghĩ… nghĩ…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi nghĩ chuyện ngươi và Viên Ngạo Sách các đổ phường trong kinh thành mở tỉ lệ cược là bao nhiêu?” “…” Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Cái gì?” Tay của Phùng Cổ Đạo quơ quơ giữa không trung, “Ta nói là, tỉ lệ cược về trận luận võ của ngươi và Viên Ngạo Sách. Vừa nãy Tông tổng quản không phải đã nói đổ phường kinh thành…” Thanh âm dưới cái nhìn đăm đăm của Tiết Linh Bích hạ xuống càng lúc càng nhỏ. Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Ngươi nửa đêm nửa hôm tới phòng ta là vì hỏi tỉ lệ cược của đổ phường kinh thành?” … Phùng Cổ Đạo đột nhiên thở ra một hơi, đặt mông ngồi lên trên ghế, “Thật ra ta ngủ không được, cho nên muốn tìm người tâm sự.” “Ngủ không được? Vì sao ngủ không được?” Tiết Linh Bích nói. “Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy trong lòng có gì đó nặng trĩu.” Hắn nhấc ấm trà, lại ngã một chung trà. “Nga?” Tiết Linh Bích chậm rãi ngồi xuống. Phùng Cổ Đạo nói, “Đúng rồi, Hầu gia, không bằng chúng ta tiếp tục nói về mưa xuân Giang Nam đi.” Tiết Linh Bích để mặc cho hắn kéo Đông kéo Tây, “Ngươi muốn nói cái gì?” “Ngươi nói mưa xuân Giang Nam… và măng xuân Giang Nam có quan hệ gì nhỉ?” Tiết Linh Bích sắc mặt không đổi nói, “Quan hệ tỷ muội.” “Hầu gia thiệt là khôi hài.” Phùng Cổ Đạo vừa cười vừa âm thầm sửng sốt. Với võ công của Tiết Linh Bích không lý nào không nghe ra có thích khách ở phụ cận a. Hay là y giả vờ không biết, muốn dụ địch thâm nhập một lưới bắt hết? Có tiếng bước chân vội vã đi tới, phó dịch lúc nãy đứng ngoài cửa nói, “Khởi bẩm Hầu gia, chăn bông của Phùng gia đã chuẩn bị xong.” Phùng Cổ Đạo cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tiết Linh Bích, cười gượng nói, “Ta sợ chúng ta trò chuyện quá ăn ý tới mất ăn mất ngủ, cho nên riêng thỉnh hắn sắp xếp một gian sương phòng cho ta nghỉ.” Mi đầu của Tiết Linh Bích khẽ nhướng lên. Phùng Cổ Đạo nhớ tới y khiết phích, cho rằng y khó chịu, vội nói, “Thật ra tới tới lui lui cũng không tồi, có thể tiện thể thưởng thức phong cảnh ven đường. Ách, trở lại chuyện chính, mưa xuân Giang Nam…” Ai ngờ Tiết Linh Bích lại nói, “Viện tử của ngươi quả thật hơi hẻo lánh.” Phùng Cổ Đạo sửng sốt. “Không bằng sau này ở đây luôn đi.” Tiết Linh Bích giải quyết dứt khoát, chấn cho Phùng Cổ Đạo nửa ngày không nói được gì. “Hầu gia?” Y nhướng mi, “Thế nào?” “… Anh minh.” Phùng Cổ Đạo cáo từ. mặc kệ sau này ra sao, chí ít tối nay nhìn chung cũng an toàn. Lấy chạng vạng và tối hôm nay, Tiết Linh Bích hai lần cư xử chân thành với hắn mà xem, đã biết cái mạng này nhất thì tam khắc vẫn rất an toàn. Về phần sau này… Hắn không tiếp tục nghĩ nữa. “Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích ở phía sau gọi hắn. Phùng Cổ Đạo xoay người. Tiết Linh Bích đứng trước cửa, sợi tóc đen như mực nhu thuận mà rũ xuống trước ngực, “Mặc dù Huyết Đồ đường giết người vô số, vô khổng bất nhập, cũng chỉ là huyết nhục chi khu, phàm nhân chi thể. Ta đã phái bát đại cao thủ trong phủ thay phiên bảo hộ ngươi, an tâm ngủ đi.” (Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội. Huyết nhục chi khu, phàm nhân chi thể: cơ thể bình thường làm ra từ máu thịt) Phùng Cổ Đạo giật mình ngẩn ra. Tiết Linh Bích xoay người đóng cửa. Lưu lại một mình Phùng Cổ Đạo đứng trong đình viện, nhìn gian phòng đã tắt đèn thật lâu. BÁT Trước sau lăn qua lăn lại lâu như vậy, Phùng Cổ Đạo lần thứ hai nằm bò trên giường, còn chưa nhắm mắt, cơn đau bụng như bị kim châm đã đuổi cơn buồn ngủ của hắn đi không còn một mảnh. Hắn ngồi dậy, vừa vận công chống đỡ, vừa oán thầm mấy tên cao thủ bảo hộ. Nếu không tại bọn họ, hắn cũng sẽ không hoang mang tới mức quên cả thời gian. Nếu sớm vận công, đau đớn có thể giảm bớt rất nhiều, nhất là hắn dạo gần đây đối với việc đối phó Ngọ Dạ Tam Thi châm đã ngày càng tâm đắc. Thật vất vả chịu đựng cho cơn đau trôi qua, hắn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ngửa đầu ngã vật xuống gối. . Ngày hôm sau khi trời vừa tảng sáng, hắn liền tỉnh dậy, đầu tiên là cảm thấy vô lực, trằn trọc hai lần liền bắt đầu cảm thấy đau đầu. Hắn sờ sờ cái trán, hơi nóng. “Không phải chứ.” Phùng Cổ Đạo mở mắt, suy yếu mà thở hổn hển một hơi, nhìn trướng đỉnh. Gian phòng này tuyệt đối không hợp với bát tự của hắn, nếu không thì tại sao lúc trước vẫn ăn ở bình thường, hết lần này tới lần khác vừa mới tới gian phòng này thì đã phát sốt rồi? Hay là ông trời đang nhắc nhở hắn, không nên tiếp cận Hầu gia quá mức? Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý niệm như thế, lập tức ý niệm này theo độ nóng trên trán, liều mạng mà thiêu đốt toàn bộ tâm tư hắn, khiến đầu hắn càng lúc càng nặng hơn. Phùng Cổ Đạo vật vã trên giường tới trưa, rốt cuộc có người chú ý tới sự tồn tại của hắn. Tông Vô Ngôn ở ngoài cửa nói, “Phùng tiên sinh, Hầu gia cho mời.” Phùng Cổ Đạo ngọ ngoạy một lúc, hữu khí vô lực nói, “Đã biết.” Tông Vô Ngôn rời đi không bao lâu, nha hoàn liền bưng dụng cụ tẩy sấu (rửa mặt súc miệng)chờ trước cửa. Phùng Cổ Đạo da mặt mặc dù dày, nhưng còn chưa dày đến nỗi làm khó dễ tiểu cô nương, đành phải không tình không nguyện mà rời giường. . Chờ hắn đến thư phòng, đã là giờ mùi (từ 13h-15h). Tiết Linh Bích đang đứng sau án (bàn dài),cúi đầu nhìn bức họa trong tay. “Hầu gia.” Hắn hành lễ. “Ngươi đến đây xem, bức họa này thế nào?” Y không ngẩng đầu lên mà nói. Phùng Cổ Đạo chậm rãi đi tới. Bức tranh vừa đập vào mắt, Phùng Cổ Đạo đã nghĩ: Lãng phí một tờ giấy lớn. Nếu không phải trên đầu có chữ vương (王) kia, hắn tuyệt đối không nhận ra đây là một lão hổ, trên thực tế nói nó là mèo cũng còn gượng ép. Mà gò đất dưới chân lão hổ này… có lẽ là gò đất nhỉ, từng đoàn từng đoàn màu vàng, gò đất cư nhiên không biết tại sao mà lại nổi trên mặt nước. Tuy nói binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nhưng đất ở đây cũng quá ít, ngoại trừ tự chui vào lưới, mang theo lão hổ cùng nhau chìm xuống đáy nước, hắn không nhìn ra được kết cục thứ hai. “Thế nào?” Tiết Linh Bích truy hỏi. Phùng Cổ Đạo trịnh trọng nói, “Rất có phong cách cá nhân.” “Phụ thân ta sở tác. Hắn gọi lão hổ này là cô đảo chi vương.” “…” Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh nói, “Cô đảo, a, thì ra là cô đảo.” Trách không được có thể sừng sững trên mặt nước không chìm. Tiết Linh Bích rốt cuộc ngẩng đầu, lập tức biến sắc, tay phải vươn tới mặt hắn. Phùng Cổ Đạo vô thức ngoảnh đầu đi, nhưng vẫn không tránh thoát. “Ngươi đang sốt?” Tiết Linh Bích cảm nhận được sự mềm mại dưới mu bàn tay truyền đến, tâm thần rung động, vội vã thu tay lại nói, “Đã đi xem đại phu chưa?” “Chưa.” Phùng Cổ Đạo cảm thấy trên mặt càng sốt dữ dội. Mi đầu Tiết Linh Bích cau lại, nhưng lúc này cũng không muốn tiếp tục trách hắn, “Ngươi nằm xuống tháp (giường nhỏ) đi, ta đi truyền đại phu.” Tuy rằng Phùng Cổ Đạo ước gì tìm được một chỗ để nằm, nhưng vẫn nhịn không được hỏi, “Hầu gia tìm ta…” “Chuyện này để sau nói tiếp.” Tiết Linh Bích nói, mở cửa đi ra ngoài. Phùng Cổ Đạo cúi đầu, ánh mắt đảo qua lạc khoản* trong bức họa, thấp giọng nói, “Phụ thân?” *(lạc khoản: gần giống với chữ ký, khi vẽ tranh thì ấn dấu mộc có tên mình lên đó, hoặc khi viết thư thường đề tên người viết bên dưới) . Hầu gia tự thân xuất mã, đại phu đương nhiên phải chạy vội tới, chỉ hận phụ mẫu không sinh thêm hai cái đùi. Vừa vào cửa thì thấy Phùng Cổ Đạo đang cuộn mình nằm trên tháp, đỏ mặt tía tai. Tiết Linh Bích tuy rằng không nói một lời, nhưng đại phu vẫn cảm thấy áp lực trên người càng nặng. Lập tức bắt mạch, tham lưỡi (kiểm tra lưỡi),lại hỏi về ẩm thực gần đây của Phùng Cổ Đạo thật tỉ mỉ, chỉ sợ thiếu sót tí ti. Thẳng đến nhiều lần xác định chỉ là tâm tư lao lực quá độ, thậm chí âm dương mất cân đối, khí huyết hư suy, mới nơm nớp lo sợ mà khai phương thuốc. Tiết Linh Bích khi hắn hạ bút viết xuống chữ đầu tiên, đột nhiên nói, “Hắn trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm, có phải là hàn độc nặng thêm không?” Đại phu vội vã rụt bút lại, lập đi lập lại, “Có thể, có thể.” “Lúc nãy không phải ngươi nói âm dương mất cân đối, khí huyết hư suy sao?” “Cái này, cái này…” Đại phu nói, “Cái này cũng là có thể.” Tiết Linh Bích: “…” Đại phu cẩn cẩn dực dực mà nhìn gương mặt càng lúc càng hắc trầm của y, trong đầu hoảng đến nỗi hai chân như nhũn ra. Hắn vào phủ còn chưa tới một năm, đừng nói mặt đối mặt nói chuyện với Hầu gia thế này, ngay cả xa xa nhìn mặt một cái cũng rất ít, huống chi đối diện với sắc mặt y lúc này. Phùng Cổ Đạo rốt cuộc nhìn không được, bèn nói, “Trước tiên dựa theo hắn nói trị thử xem đã.” Dù sao cũng đỡ hơn hai người bọn họ giương mắt nhìn nhau, ném hắn sang một bên. Đại phu đáng thương mà nhìn Tiết Linh Bích. Tiết Linh Bích gật đầu một cái rất khẽ. Đại phu lúc này mới hoảng loạng hạ bút, sau đó phóng đi bốc thuốc sắc thuốc. Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích đứng ở nơi đó không nói, thử hỏi, “Có phải hoàng thượng lại muốn truy phong lão tướng quân làm Trấn Quốc Công?” Tiết Linh Bích ngạc nhiên cúi đầu nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?” “Đoán thôi.” Phùng Cổ Đạo nói. “Không phải Trấn Quốc Công.” Khóe miệng y lộ ra một tia cười nhạt, “Là Trung Nghĩa Vương.” Phùng Cổ Đạo thật sự giật mình, “Trung Nghĩa Vương?” Theo hắn biết, đương triều từ khi khai quốc đến nay, vẫn chưa từng xuất hiện chuyện phong vương khác họ, “Hoàng thượng thực sự rất sủng tín ngươi.” Trừ những lời này, hắn đã không biết nên nói cái gì. Tiết Linh Bích nói, “Vinh quang vô thượng bằng nguy hiểm vô thượng, vinh sủng vô thượng bằng thỏa hiệp vô thượng.” “Sao lại nói như vậy?” “Nếu ta thụ phong, như vậy Tuyết Y Hầu phủ vốn đã danh tiếng như sóng xô càng trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Từ xưa quyền thần ân sủng vô song có mấy người được toàn thân trở ra.” Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy vinh sủng vô thượng bằng thỏa hiệp vô thượng là có ý gì?” Trong mắt Tiết Linh Bích lộ ra một nét lo lắng, “Hoàng thượng muốn tự tay đề biển cho Ma giáo.” (đề biển: viết hoành phi, là cái tấm ván người ta treo trên trước cửa ấy) Trên mặt Phùng Cổ Đạo tràn đầy kinh ngạc. Tự tay đề biển chẳng khác nào chính mồm thừa nhận. “Ngươi đồng ý không?” Hắn hỏi. Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ta được phép không đồng ý sao?” Để khiến y bằng lòng, hoàng đế không tiếc dùng miếng mồi phong vương khác họ. Kỳ thực bọn họ đây đó trong lòng đều biết rõ ràng, hoàng đế là không có khả năng phong vương khác họ, phụ thân y dù công huân có cao hơn nữa thì làm sao bằng được khai quốc nguyên huân(người lập công lớn)? Khai quốc nguyên huân còn không thể xưng vương sau khi mất, hắn lại có đức có tài gì? Hoàng đế biểu đạt như thế chỉ có một ý, thả Ma giáo một con ngựa, là điều bắt buộc. Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy tiếp theo ngươi chuẩn bị làm thế nào?” “Có câu ngoài sáng trong tối. Nếu không thể làm công khai, vậy thì lén làm.” Tiết Linh Bích thấy Phùng Cổ Đạo vẫn mê mang như cũ, liền nhắc nhở, “Qua lâu như vậy, không biết Tê Hà sơn trang đã trùng kiến như thế nào rồi.” “Hầu gia chuẩn bị dùng Tê Hà sơn trang để đối phó Ma giáo?” “Chuyện giang hồ, giang hồ lo.” Phùng Cổ Đạo khen, “Hầu gia anh minh.” Tiết Linh Bích lại cười nói, “Ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, việc này ta tự có chừng mực, Hộ bộ ta đã phái người đi báo. Về phần máu phần cầu, ta đã phái người ở các nơi tìm kiếm hàn đàm.” Phùng Cổ Đạo ngẩng mặt duỗi thẳng chân, mỉm cười nói, “Ta hiện tại chỉ chờ mong Huyết Đồ đường sớm ngày đưa lên cửa.” “Huyết Đồ đường.” Trong mắt Tiết Linh Bích hiện lên một tia sát ý, “Ta sớm muộn cũng sẽ nhổ tận gốc bọn chúng.” Nghĩ đến hạo kiếp lúc trước của Ma giáo, Phùng Cổ Đạo tự đáy lòng cầu khẩn cho bọn hắn. . Đại khái vì triệt để thực hiện bốn chữ thuốc đắng giã tật, thuốc bưng đến trước mặt Phùng Cổ Đạo một chén so với một chén càng ngao đến đậm đặc, sắc thật đắng. Phùng Cổ Đạo trước kia cho rằng mình không phải là người sợ đắng, nhưng liên tiếp uống ba ngày, hắn phải thừa nhận nếu như câu ‘ăn được khổ trong khổ’ chính là khổ như thế này, vậy thì hắn không thèm làm người đứng trên kẻ khác*… *(Thành ngữ gốc: “ăn được khổ trong khổ, mới là người đứng trên kẻ khác”. Chữ 苦 có hai nghĩa: đắng và khổ, câu gốc có nghĩa là chịu khổ hơn người, còn câu của bạn Đạo là xuyên tạc, ý muốn nói mình phải uống thuốc đắng) Ba ngày nay Tiết Linh Bích chỉ lúc chạng vạng mới đến phòng hắn ngồi một lát, nhưng ngậm miệng không nói chuyện công sự, chỉ nói vài thú sự trên phố. Phùng Cổ Đạo năm lần bảy lượt muốn hỏi tiến triển, đều bị y ngăn lại. Cho nên khi Phùng Cổ Đạo nằm trên giường lăn lộn vật vã miễn cưỡng gượng tới ngày thứ tư, liền bỏ ngoài tai lời dặn của đại phu, khoác áo khoác, nhanh chân chạy ra bên ngoài. . Chuyện hoàng thượng tự mình đề biển cho Ma giáo đã truyền rộn rã trong kinh thành, ai cũng cho rằng Ma giáo trở mình, Hầu gia nguy hiểm rồi. Hết lần này tới lần khác sau khi hoàng thượng đề biển, lại ban thưởng cho Tiết Linh Bích một quyển kinh phật tự mình trích sao (chọn lọc sao chép). Không nói cái khác, chỉ là chữ ít chữ nhiều cũng có thể nhìn ra hai bên bất đồng. Vì vậy lời đồn Hầu gia thất sủng lại tự động tan thành mây khói. Phùng Cổ Đạo ngồi trong trà quán, cười tủm tỉm nghe mấy bàn xung quanh nước miếng tung bay mà thêm mắm thêm muối. Tuy rằng tin tức ở những nơi thế này nửa thật nửa giả, nhưng bỏ đi phần khoa trương trong đó, còn lại luôn luôn đúng tám chín phần mười. Hắn vừa ăn đậu phộng, vừa kéo qua tiểu nhị đang châm trà bên cạnh, “Ta nghe nói Tuyết Y Hầu và Ma giáo Ám Tôn được mở canh bạc, không biết tỉ lệ như thế nào?” Tiểu nhị lau mồ hôi hướng về phía hắn nhe răng cười, “Công tử từ vùng khác đến phải không? Hầu gia và Ám Tôn đã tỉ võ xong rồi.” “Nga?” Bàn tay bóc đậu phộng của Phùng Cổ Đạo hơi khựng lại, “Vậy kết quả thế nào?” “Hầu gia thua chứ sao. Dù sao người ta là võ lâm cao thủ chân chính, nghe nói ngay cả Thiết Bút Ông cũng phải phong hắn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, Hầu gia hắn đánh trận thì lợi hại thật đấy, bất quá võ công thì… hắc hắc.” Tiểu nhị dùng tiếng cười để thay thế câu nói tiếp theo, nhưng Phùng Cổ Đạo dùng đầu gối cũng hiểu hắn muốn nói chính là ‘Hoa quyền tú thối’*, ẩn dụ chính là không biết tự lượng sức mình. *(hoa quyền tú thối: quyền cước ra đẹp mắt nhưng không có sức mạnh) Khách nhân bàn bên cạnh tới lại đi, đi lại tới. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ, thanh âm bên cạnh dần dần thổi qua bên tai hắn, thành gió. Tĩnh dưỡng bốn ngày cũng đủ để hắn nghĩ rất nhiều chuyện, tỷ như lời mà Tiết Linh Bích nói ở ngoại thành ngày ấy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại lưu ý cuộc đối thoại đó như vậy, chỉ là câu nói về đánh cược kia luôn khiến trong lòng hắn có chút bất an, trong đầu mơ hồ có đáp án, nhưng hắn lại chậm chạp không dám vạch trần lớp khăn đỏ phủ trên đáp án đó. Thế nhưng, nên tới luôn luôn sẽ tới, so với việc tiếp thu một cách bị động, chằng bằng chủ động tìm đáp án. Nghĩ tới đây, tất cả tâm tình trong mắt hắn ngưng kết thành sương. Thi thi nhiên nhiên móc ra bạc vụn đặt trên bàn, hắn theo đường cũ trở về. . Sắc trời dần tối, những người bán hàng rong tốp năm tốp ba bắt đầu đi nhanh ra ngoại thành. Trên đường bắt đầu vắng vẻ. Hắn từ rất xa đã nhìn thấy đèn ***g đỏ treo cao cao ở phía trước, bước chân chậm lại. Cao thủ theo hắn cũng bước chậm lại. Đi tới gần, đèn ***g trên cao. Dưới đèn ***g đỏ, một nữ tử với hàng mi lá liễu đôi mắt sáng ngời đang đứng dựa vào cửa, nụ cười như nắng mùa xuân. Như cảm ứng được đường nhìn của hắn, nàng nghiêng đầu, tiếu ý trên mặt vẫn lan tràn đến trong mắt, “Công tử”. Tiếng gọi mềm tới tận xương khiến ba chữ ‘Xuân Ý phường’ ở tấm biển trên cao được biểu đạt đến vô cùng lâm li tẫn trí. . . Mì dương xuân __________________________ CỬU Phùng Cổ Đạo gọi một băng ghế nhỏ, buộc chặt áo khoác ngồi một bên đại môn Xuân Ý phường, từ xa nhìn lại, cùng với bức tường màu tro đậm phía sau hòa thành một thể. Ánh sáng của hai chiếc đèn ***g đã thắp bao phủ trên dáng người thướt tha của nữ tử. Bên trong chậm rãi truyền ra tiếng nhạc. Nữ tử quay đầu lại cười với hắn, “Là Ức Cựu Tình của Phiêu Linh Yến.” “Phiêu Linh Yến? Ức Cựu Tình?” Phùng Cổ Đạo nghe tiếng đàn réo rắt thảm thiết, nhịn không được nói, “Vì sao lại lấy cái tên như vậy, đàn từ khúc như vậy?” Đến thanh lâu, không phải tầm hoan tác nhạc sao? Bạn đang Nữ tá» nói, âSung sÆ°á»ng chá» á» ÄÆ°Æ¡ng thá»i. Má»t ngÆ°á»i vô luáºn ÄÆ°Æ¡ng thá»i có bao nhiêu hoan lạc, ngà y sau nhá» tá»i luôn luôn buá»n nhiá»u hÆ¡n vui. Bá»i vì hoan lạc trÆ°á»c Äây chá» gợi lên cái không hoan lạc, hay không Äủ hoan lạc ngà y nay. Nên khi há»i tÆ°á»ng hoan lạc, sẽ là cay Äắng. NhÆ°ng bi thÆ°Æ¡ng bất Äá»ng, má»t ngÆ°á»i vô luáºn hiá»n tại có bao nhiêu khoái lạc, nhá» lại chuyá»n xÆ°a bi ai lúc trÆ°á»c, luôn luôn sẽ từ Äó mà bi thá»ng táºn trong tim.â Phùng Cá» Äạo nhất thá»i nhìn nà ng vá»i cặp mắt khác xÆ°a, âNói có lý.â âMá»i ngÆ°á»i Äá»u có chuyá»n phiá»n lòng, khách nhân tá»i nÆ¡i nà y thÃnh khúc cÅ©ng thế. Cho nên có Äôi khi từ khúc nhÆ° váºy lại cà ng có thá» khiến bá»n há» nghe mà không quên.â Nà ng nói, tiếu ý lại thâm sâu và i phần. Phùng Cá» Äạo phản bác, âLuôn luôn có kẻ háo sắc.â âNếu háo sắc, sao lại nhà n rá»i thÃnh khúc trong ÄÆ°á»ng (sảnh)?â Phùng Cá» Äạo cÆ°á»i nói, âNói nhÆ° váºy, thế nhân Äá»u Äang tá»± tìm phiá»n não.â âCÅ©ng không hẳn váºy.â Nữ tá» nói, âTrên Äá»i nà y luôn luôn có ngÆ°á»i rá»ng lượng mà nhìn tá»i phÃa trÆ°á»c. Nếu là không buông Äược hoan lạc trÆ°á»c kia, sao không ná» lá»±c Äá» hoan lạc tái hiá»n? Nếu là há»i ức Äau thÆ°Æ¡ng trÆ°á»c kia, sao không cảnh tá»nh Äừng khiến bi ká»ch tái hiá»n? Nhân sinh ngÅ© vá»*, cái thìa nằm trong tay ngÆ°Æ¡i.â *(Nhân sinh ngÅ© vá»: chua, ngá»t, Äắng, cay, mặn; cuá»c Äá»i cÅ©ng giá»ng nhÆ° món Än, Äá»u phải nếm trải những vá» nà y, muá»n nếm vá» nà o thì tùy bản thân lá»±a chá»n) Phùng Cá» Äạo Äứng lên, nghiêm mặt nói, âCô nÆ°Æ¡ng có từng nghÄ© rá»i khá»i nÆ¡i nà y?â Nữ tá» nhÆ° váºy không nên bá» bao phủ trong mảnh phong trần nà y. âNgÆ°Æ¡i không há»i vì sao ta lÆ°u lạc tá»i nÆ¡i nà y sao?â Nà ng cÆ°á»i khanh khách há»i, thần tình không có ná»a Äiá»m há»i tiếc bi thÆ°Æ¡ng cho mình. âAnh hùng chá» há»i xuất xứ, mỹ nhân cÅ©ng thế.â âTa là quan kỹ*.â Nà ng nói. *(quan kỹ: kỹ nữ chuyên cung phụng quan viên, phân biá»t nà y do triá»u Äình Äặc biá»t Äặt ra, quan kỹ không chá» có tÆ° sắc ÄÆ¡n thuần mà tất cả Äá»u phải biết cầm kỳ thi há»aâ¦) Mà mắt Phùng Cá» Äạo cháºm rãi rÅ© xuá»ng, thu lại kinh ngạc và tiếc háºn trong mắt. Nữ tá» nhÆ° váºy là không cần ngÆ°á»i khác Äá»ng tình thÆ°Æ¡ng hại, cÅ©ng không phải coi nhẹ tá»± xem mình là thanh cao, mà là không cần thiết, vân Äạm phong khinh. âTại hạ Phùng Cá» Äạo, không biết có vinh hạnh biết Äược quý danh của cô nÆ°Æ¡ng hay không.â âTiếu Tiếu.â Phùng Cá» Äạo nâng mắt. Nà ng chá»p chá»p mắt, sáng nhÆ° sao sá»m. Tiếng bÆ°á»c chân trong dá»± liá»u lại ngoà i dá»± liá»u hấp tấp vang lên sau lÆ°ng, Phùng Cá» Äạo thả lá»ng thân thá», Äá» mặc vai mình bá» má»t cánh tay mạnh mẽ kiá»m lại. âPhùng Cá» Äạo.â Thanh âm lạnh lẽo của Tiết Linh BÃch thá»i qua bên tai hắn, âNgÆ°Æ¡i không biết quan viên bản triá»u không Äược ra và o nÆ¡i trÄng hoa sao?â Phùng Cá» Äạo giả vá» kinh ngạc quay Äầu, âTa nhá» rõ chá» là không Äược nghá» Äêm thôi mà ? Huá»ng chi, ta chá» tá»i nÆ¡i nà y há»i chá» nà o có BÃch Loa Xuân tá»t nhất thôi mà , cái nà y hẳn là không vi phạm luáºt pháp triá»u ta chứ?â âHá»i BÃch Loa Xuân há»i ná»a nén hÆ°Æ¡ng?â Tiết Linh BÃch buông tay ra, cháºm rãi lắng Äi lá»a giáºn bá»c lên ngay khoảnh khắc vừa nghe tin. Phùng Cá» Äạo má»m cÆ°á»i nói, âTa và vá» Tiếu Tiếu cô nÆ°Æ¡ng nà y vừa gặp Äã hợp, nhá»n không Äược hà n huyên thêm và i câu.â Tiết Linh BÃch dÆ°á»ng nhÆ° rá»t cuá»c cÅ©ng chú ý tá»i bên cạnh còn có má»t ngÆ°á»i, liếc mắt thoáng nhìn. Tiếu Tiếu cÆ°á»i tủm tá»m nói, âTa Äón khách bán rẻ tiếng cÆ°á»i, cùng ai cÅ©ng hợp ý. Nếu công tá» có thá» Äi và o ngá»i má»t lát, chúng ta tá»± nhiên cà ng thêm hợp ý. BÃch Loa Xuân mà công tá» muá»n uá»ng chúng ta nÆ¡i Äây cÅ©ng có, tuy rằng không thá» và o miá»ng cam thuần nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Ký, nhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Ký cÅ©ng không có oanh ca yến ngữ, hát hay múa giá»i nhÆ° chúng ta á» Äây.â Phùng Cá» Äạo ná»i theo lá»i của nà ng, âXin nháºn hảo ý của cô nÆ°Æ¡ng. Chá» là mắc phải nghiá»n trà , nhá»n không Äược.â âVáºy ta cÅ©ng không dám lÆ°u khách rá»i.â Tiếu Tiếu hÆ°á»ng hắn tặng cho má»t ánh mắt thu ba lúc chia tay, nhanh nhẹn xoay ngÆ°á»i dá»i sang bên kia, lÆ°u lại nÆ¡i nà y cho hai ngÆ°á»i. Tiết Linh BÃch hừ lạnh nói, âNgÆ°Æ¡i nghiá»n trà từ há»i nà o váºy? Sao ta không biết?â âVá»n không có, á» trong trà quán nghe ngÆ°á»i ta nói tá»i hoa bay tứ tung, liá»n bá» gợi lên.â Phùng Cá» Äạo thuáºn miá»ng nói bừa. âBá»nh trong ngÆ°á»i khá»i chÆ°a? Äi Äược nhảy Äược?â Phùng Cá» Äạo thá» dà i nói, âNằm trên giÆ°á»ng ba ngà y, xÆ°Æ¡ng cá»t muá»n nhÅ©n cả ra rá»i, cho nên Äi ra má»t chút.â âNgÆ°Æ¡i chuẩn bá» bao giá» há»i phủ?â Khẩu khà của Tiết Linh BÃch hÆ¡i thả nhẹ. Kỳ thá»±c trong tÃch tắc khi nhìn thấy Phùng Cá» Äạo ngay ngoà i cá»a Xuân à PhÆ°Æ¡ng ÄÆ°a lÆ°ng vá» phÃa y, dây Äà n kéo cÄng trong lòng thoáng cái buông lá»ng. Hình ảnh phụ thân tại doanh trÆ°á»ng quang lá»a thân thá» dây dÆ°a cùng nữ tá» trong nháy mắt bá» Äẩy ra ngoà i, Äáy mắt Äáy lòng Äá»u bá» bóng lÆ°ng thản nhiên của Phùng Cá» Äạo lấp Äầy. May tháºt⦠May tháºt. Phùng Cá» Äạo nhún vai nói, âMua BÃch Loa xuân rá»i vá» liá»n.â Tâm tÆ° Äã Äá»nh, ba Äà o cuá»n trà o mãnh liá»t trong mắt Tiết Linh BÃch liá»n chuyá»n thà nh sóng ngầm, âNga. Không Äi và o ngá»i má»t lát rá»i lại Äi sao?â Phùng Cá» Äạo kinh ngạc nói, âHầu gia nói có tháºt không váºy?â Tiết Linh BÃch nhếch môi, tá»± tiếu phi tiếu mà liếc hắn. âNếu nhÆ° Hầu gia má»i thì⦠Váºy cung kÃnh không bằng tuân lá»nh.â Phùng Cá» Äạo không Äợi Tiết Linh BÃch má» miá»ng, thân thá» tá»±a nhÆ° cá chạch mà trượt và o. Tiết Linh BÃch mâu sắc trầm xuá»ng. Hầu phủ cao thủ cấp tá»c xuất hiá»n phÃa sau y, nhá» giá»ng nói, âThuá»c hạ Äã phái ngÆ°á»i âm thầm vây quanh Xuân à PhÆ°á»ng.â Tiết Linh BÃch há»i, âTrà quán có ngÆ°á»i nhắc Äến BÃch Loa Xuân?â Cao thủ suy nghÄ© má»t chút, âHình nhÆ° có. Trà quán ngÆ°á»i nhiá»u lá»i nhiá»u, thuá»c hạ cách khá xa, nghe không rõ.â âVáºy ngÆ°Æ¡i nghe Äược hắnâ¦â Tiết Linh BÃch thấy Tiếu Tiếu Äang Äứng phÃa bên kia cá»a, nà ng trong mắt trà n Äầy tiếu ý mà nhìn sang. Chá» là vừa Äá»i diá»n, hắn liá»n có cảm giác cháºt váºt nhÆ° bá» nhìn thấu. âHầu gia?â Cao thủ thấy y trì trá» không Äáp, nhá» giá»ng nhắc nhá». âThôi.â Y xua tay. Có thá» y Äã nghÄ© quá nhiá»u, nếu Äã Äặt cược, váºy nên há»c cách hoà n toà n tÃn nhiá»m. âNếu có vạn nhất, Æ°u tiên bảo há» Phùng Cá» Äạo.â Cao thủ ngẩn ra. Tiết Linh BÃch Äạm nhiên nói, âNgÆ°Æ¡i cho rằng bản hầu không có nÄng lá»±c tá»± bảo vá» mình sao?â âDạ.â Cao thủ lÄ©nh má»nh Äi, rất nhanh Äã biến mất trong Äoà n ngÆ°á»i. . Tiếng Äà n ngừng, tiếng Äá»ch ná»i lên, nhẹ nhà ng nhÆ° nÆ°á»c róc rách trong dòng suá»i nhá», nhất thá»i xua tan không khà ủ dá»t ban nãy, và i bà n tiá»c rượu trong ÄÆ°á»ng, Äá»u là nói nói cÆ°á»i cÆ°á»i. Phùng Cá» Äạo chá»n má»t vá» trà Ỡgóc ngá»i xuá»ng, bên ngoà i có phủ rèm che. Có nữ tá» dung mạo tú lá» ÄÆ°a lên hoa quả tÆ°Æ¡i. âCông tá» má»t mình?â Nữ tá» dâng quả xong, thuáºn thế ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn. Phùng Cá» Äạo cầm má»t miếng lê Äút và o trong miá»ng, vừa nhấm nuá»t vừa nói, âHai mình.â âCÅ©ng là phiên phiên giai công tá» nhÆ° công tá»?â Nà ng che miá»ng cÆ°á»i, tÆ°Æ¡i sáng Äá»ng nhân. Phùng Cá» Äạo khóe mắt thoáng nhìn Tiết Linh BÃch tiến Äến, cao giá»ng nói, âTa so vá»i hắn, nhÆ° ánh Äèn Äom Äóm so vá»i ánh trÄng sáng rá»i, lại nhÆ° Äá cuá»i so vá»i ngá»c lam Äiá»n*.â *(ngá»c lam Äiá»n là má»t loại ngá»c có tiếng thá»i cá» Äại, và o thá»i Tần Äã Äược dùng Äá» chế tạo ngá»c tá»·, các triá»u Äại hoà ng thất và dòng dõi hiá»n quý Äá»u xem ngá»c lam Äiá»n nhÆ° trân bảo) Tiết Linh BÃch vén rèm mà và o. Äôi mắt nữ tá» nhất thá»i sáng ngá»i. Nà ng lÄn lá»n phong trần nhiá»u nÄm, duyá»t vô sá» ngÆ°á»i, nhÆ°ng lần Äầu tiên nhìn thấy ngÆ°á»i có nhân phẩm cao quý tuấn mỹ nhÆ° thế. âCông tá» nói Äùa.â Nà ng hÆ°á»ng vá» phÃa Phùng Cá» Äạo thản nhiên cÆ°á»i nói, sóng mắt lại liên tiếp bắn vá» phÃa Tiết Linh BÃch. Tiết Linh BÃch mặt không biá»u tình lấy ra má»t thá»i bạc Äặt lên bà n. Nữ tá» cÅ©ng không láºp tức nháºn lấy, mà là nhẹ nhà ng khảy sợi tóc bên má, lá» ra cần cá» trÆ¡n bóng trắng nhÆ° tuyết, âCông tá» uá»ng rượu gì?â âMá»t ấm BÃch Loa Xuân*, hai chén mì DÆ°Æ¡ng Xuân**.â *(BÃch Loa Xuân: má»t trong tháºp Äại danh trà của Trung Quá»c, thuá»c trà xanh, rất lâu trÆ°á»c kia Äược gá»i là Äá»ng Äình trà hay âhách sát nhân hÆ°Æ¡ngâ tạm dá»ch âmùi thÆ¡m Äiếng ngÆ°á»iâ, sau tá»i thá»i Khang Hi, Khang Hi Äi tuần tình cá» nếm thá» loại lục trà nà y, cá»±c kỳ tán thÆ°á»ng nhÆ°ng lại cảm thấy cái tên âhách sát nhân hÆ°Æ¡ngâ quá bất nhã nên Äá»i thà nh BÃch Loa Xuân.) **(Mì DÆ°Æ¡ng Xuân, còn Äược gá»i là mì nÆ°á»c hay mì nÆ°á»c dùng, là má»t loại mì chá» có nÆ°á»c canh và mì chứ không có bất luáºn má»t loại thức Än phá»i liá»u nà o khác.) âHảo.â Nữ tá» dá»u dà ng cÆ°á»i, vÆ°Æ¡n tay nháºn bạc, Äứng dáºy Äang muá»n Äi, lại nghe y nói, âKhi ÄÆ°a thức Än tá»i, ngÆ°Æ¡i không cần tá»i.â Bóng lÆ°ng nữ tá» khẽ khá»±ng lại, ngoảnh Äầu nhìn hắn, phong tình ngà n chủng. Tiết Linh BÃch mặt tá»±a hà n sÆ°Æ¡ng. Nữ tá» than nhẹ, nhẹ nhà ng lui ra. âKhông có mỹ nhân nhÆ° ngá»c, thế nhÆ°ng lang tâm nhÆ° sắt.â Phùng Cá» Äạo cảm khái nói. Tiết Linh BÃch nhÆ°á»ng mi, có dụng ý khác nói, âHoặc là lang tâm nhÆ° ngá»c, thế nhÆ°ng quân tâm nhÆ° sắt.â Phùng Cá» Äạo hạ giá»ng nói, âTừ xÆ°a có câu, gần vua nhÆ° gần gá»p. Bất quá hoà ng thượng nguyá»n ý tá»± tay trÃch sao kinh pháºt cho ngÆ°Æ¡i, có thá» thấy Äược sủng tÃn của hắn Äá»i vá»i ngÆ°Æ¡i không nhÆ° bình thÆ°á»ng. Hầu gia nên má» rá»ng tấm lòng má»t chút.â (mỹ nhân ý nói bạn kỹ nữ; lang tâm ý nói bạn Äạo; quân tâm ý nói bạn BÃch, âquânâ á» Äây tạm hiá»u theo nghÄ©a âlang quânâ, nhÆ°ng bạn Äạo lại cỠý hiá»u thà nh âquân chủâ tức là nhà vua) Con mắt Tiết Linh BÃch lấp lánh mà ÄÄm ÄÄm nhìn hắn. Phùng Cá» Äạo vẻ mặt thà nh khẩn. âTháºt không?â Tiết Linh BÃch ngoảnh mặt sang má»t bên. Có thiếu nữ ÄÆ°a lên BÃch Loa xuân và mì DÆ°Æ¡ng Xuân. âHầu gia muá»n Än mì DÆ°Æ¡ng Xuân?â Phùng Cá» Äạo cầm ÄÅ©a lên bắt Äầu nhÃu mà y. âThân thá» ngÆ°Æ¡i vừa bình phục, Än nhẹ má»t chút thì tá»t hÆ¡n.â Tiết Linh BÃch cầm ÄÅ©a, gắp sợi mì, cháºm rãi Än. Phùng Cá» Äạo rá»t cuá»c không nén Äược cÆ¡n Äói trong bụng, cÅ©ng bắt Äầu Än. Tiếng Äá»ch dần ngÆ°ng. Phùng Cá» Äạo ừng á»±c uá»ng hết nÆ°á»c dùng, lấy tay áo lau môi nói, âDá»
nghe.â âNgÆ°Æ¡i hiá»u âm luáºt?â Tiết Linh BÃch cÅ©ng cháºm rãi buông ÄÅ©a. âKhông hiá»u, nhÆ°ng thÃch nghe.â Phùng Cá» Äạo nói, âTừ khúc dá»
nhá» có thá» khiến ngÆ°á»i ta vui vẻ thoải mái, quên hết sủng nhục.â Tiết Linh BÃch nói, âNhÆ° váºy cÅ©ng coi nhÆ° biết sÆ¡.â Phùng Cá» Äạo nói, âHầu gia hiá»u?â âCÅ©ng biết sÆ¡.â Tiết Linh BÃch khóe mắt thấy Äược má»t mạt thân ảnh vừa và o, sắc mặt nhất thá»i lạnh xuá»ng. Phùng Cá» Äạo theo ánh mắt của y nhìn lại, thấy Äược má»t nhóm công tá» lòe loẹt tiá»n hô háºu ủng Äi và o. âHầu gia nháºn thức?â âSá» Diá»u Quang?â Phùng Cá» Äạo không khá»i nhìn thêm và i lần, âVá»i dung mạo của hắn, rất khó tÆ°á»ng tượng hắn có má»t tá»· tá»· là m quý phi.â Tiết Linh BÃch nói, âTá»· tá»· hắn vá»i hắn là cùng cha khác mẹ.â âThì ra là thế.â Vá» trà bá»n há» ngá»i tuy khuất, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i nhÆ° váºy vô luáºn ngá»i á» nÆ¡i nà o cÅ©ng Äủ Äế khiến ngÆ°á»i ta chú mục. Ãnh mắt của Sá» Diá»u Quang quét sang bên nà y, liá»n không thá» dá»i Äi, vá»i vã kêu gá»i những ngÆ°á»i bên cạnh, Äi tá»i bên nà y. âTham kiếm Hầu gia.â Hắn mang vẻ mặt kinh há», âKhông ngá» có thá» gặp Hầu gia á» nÆ¡i nà y, thá»±c sá»± là nhân sinh hà xá» bất tÆ°Æ¡ng phùng*.â *(nhân sinh hà xá» bất tÆ°Æ¡ng phùng: ý nói ngÆ°á»i vá»i ngÆ°á»i biá»t ly luôn sẽ có cÆ¡ há»i gặp lại, gần giá»ng vá»i câu âtrái Äất trònâ) Tiết Linh BÃch thản nhiên nói, âBản hầu nhá» rõ kỳ thuáºt chức (báo cáo công tác) Äã qua.â Sá» Diá»u Quang nói, âVá»n là Äá»nh trá» lại, nhÆ°ng hoà ng thượng thÆ°Æ¡ng cảm hạ quan cùng phụ mẫu quanh nÄm xa cách, khó có thá» tẫn hiếu, liá»n cho hạ quan nán lại kinh thà nh hai ngà y.â Phùng Cá» Äạo giả vá» kinh ngạc nói, âLẽ nà o Sá» thái sÆ° cÅ©ng tá»i?â Quay sang hắn, sá»ng lÆ°ng của Sá» Diá»u quang láºp tức thẳng lên, âVá» nà y chÃnh là â¦â âHạ quan chủ sá»± Há» bá», Phùng Cá» Äạo.â Sá» Diá»u Quang tuy rằng quay vá» kinh chÆ°a Äược và i ngà y, nhÆ°ng Tiết Linh BÃch và Phùng Cá» Äạo hai ngÆ°á»i là nhân váºt nóng bá»ng nhất kinh thà nh hiá»n nay, là m gì mà không biết quan há» giữa bá»n há», sắc mặt láºp tức lại biến Äá»i nói, âThì ra là Phùng Äại nhân.â âTiá»u nhân, tiá»u nhân thôi. Không Äại bằng Sá» Äại nhân.â Sá» Diá»u Quang nhất thì tam khắc không hiá»u Äược hắn là tán thÆ°á»ng hay là trà o phúng, Äà nh phải cÆ°á»i gượng nói, âHầu gia và Phùng Äại nhân cùng tá»i?â Phùng Cá» Äạo thá» dà i nói, âHạ quan chÆ°a trải nhiá»u sá»± Äá»i, tuy rằng là má»t quan trong kinh, nhÆ°ng xã giao không rá»ng bằng Sá» Äại nhân a.â Sá» Diá»u Quang lần nà y có thá» xác Äá»nh hắn lai giả bất thiá»n (kẻ tá»i không có thiá»n ý),nụ cÆ°á»i khẽ thu lại, âKhông dám không dám. Những ngÆ°á»i nà y chá» là nhóm bạn lúc nhá» của hạ quan mà thôi.â Phùng Cá» Äạo quay Äầu nói vá»i Tiết Linh BÃch, âHầu gia, không bằng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng gá»i và i nhóm bạn lúc nhá» tá»i Äây cho xôm tụ Äi?â Tiết Linh BÃch thản nhiên nói, âKhông phải Äã có ngÆ°Æ¡i rá»i sao?â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau