Phùng Cổ Đạo: Vừa vào cửa quan thâm tự hải, bên dưới đại thụ hảo thừa lương. 
NHẤT 
Tiết Linh Bích thả cái chung lên bàn, ánh mắt nhìn nó như đang nhìn xuyên tràng độc dược*, “Bản hầu muốn yên tĩnh một mình.” 
*(xuyên tràng: thủng ruột, xuyên tràng độc dược: độc làm thủng ruột??) 
Phùng Cổ Đạo thắc mắc, “Hầu gia còn chưa uống, sao cảm xúc dâng trào không ngừng vậy?” 
“…” Tiết Linh Bích nâng chung rượu, đổ lên mặt đất bên cạnh. 
Biểu tình của Phùng Cổ Đạo càng thêm cổ quái, “Cũng không phải bái thiên địa, vì sao Hầu gia lại dùng rượu kính cáo thiên địa?” 
Tiết Linh Bích cười lạnh giơ lên cái chung trống không, làm bộ muốn ném. 
Phùng Cổ Đạo vội vàng đứng dậy nói, “Hầu gia ngày ngày bận rộn, mặc dù là uống rượu thưởng tuyết, vậy cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi để uống rượu thưởng tuyết… Ách, Hầu gia chớ kích động, ta cáo lui là được mà.” Hắn tuy nhiều lời, nhưng đi cũng không chậm. 
Đợi khi Tiết Linh Bích đem chung rượu chậm rãi thả lên mặt bàn, bóng lưng hắn đã dần dần bị bao phủ trong biển tuyết trắng mênh mang. 
Nhìn hoa tuyết bao la, ánh mắt y dần trầm ngưng. 
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, trong óc y sinh ra một nghi vấn, một nghi vấn vô luận thấy thế nào cũng bất khả tư nghị, lại ăn sâu trong lòng y, khiến y mỗi khi thấy Phùng Cổ Đạo liền không tự chủ được mà nghĩ tới —— 
Phùng Cổ Đạo là Minh Tôn. 
Vì sao cho rằng hắn là Minh Tôn? 
Tiết Linh Bích để tay lên ngực tự hỏi. Vô luận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/72953/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.