Tiết Linh Bích: Đáng ghét hơn so với làm chuyện đáng ghét chính là,
làm cùng với người đáng ghét.
NHẤT
Phùng Cổ Đạo quả nhiên tìm về rất nhiều cành cây.
Tuyết Y Hầu không nói gì mà trừng hắn, “Ngươi nghĩ mấy cành cây này có ích lợi gì?”
“Hầu gia không phải muốn cố định chân sao?” Phùng Cổ Đạo chọn ra một cành xẻ tà nói, “Cành này được, có thể trực tiếp kẹp vào chân của Hầu gia, nhất định có thể tạo được tác dụng cố định.”
Tuyết Y Hầu lạnh mặt.
Phùng Cổ Đạo thức thời ném cành cây này xuống, lại nhặt lên cành khác nói, “Cành này không tồi, thon gọn sạch sẽ, không dây không nhánh.”
Tuyết Y Hầu tiếp nhận cành cây trong tay hắn, sau đó nhẹ nhàng bẻ một cái, thành hai đoạn.
Nụ cười của Phùng Cổ Đạo có chút cứng đờ, lấy ra một đoạn thân cây nhỏ vừa ngắn vừa thô nói, “Vậy ngươi xem khúc này…”
Sắc mặt Tuyết Y Hầu rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, “Chẻ thành hai nửa.”
“Chẻ?” Phùng Cổ Đạo nhìn trái nhìn phải, “Dùng cái gì chẻ?”
Tuyết Y Hầu biếng nhác mà nhìn hắn, “Ngươi hỏi ta?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Là thỉnh giáo Hầu gia. Ách, thanh ngọc tiêu kia của Minh Tôn đâu?”
“Ngươi nghĩ trong thời khắc này mà bản hầu còn có thể tùy thân mang theo sao?”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Thanh ngọc tiêu kia trông có vẻ rất đáng giá đó.”
Tuyết Y Hầu hít một hơi thật sâu, gần như bất đắc dĩ mà nói, “Ném lên.”
Phùng Cổ Đạo sửng sốt một hồi, “Bao xa?”
Tuyết Y Hầu chỉ lên trên.
Phùng Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/72950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.