TỨ
Trong tưởng tượng của bọn họ, Lăng Dương vương nếu không phải gian hùng đa mưu túc trí, thâm tàng bất lộ, thì cũng là kiêu hùng bày mưu tính kế, dã tâm bừng bừng. Nhưng gian hùng và kiêu hùng làm sao lại thốt ra câu ‘Thích tới thì tới’ giống như tiểu hài tử phát giận mà nói như vậy?
Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo liếc nhìn nhau, dường như đều hoài nghi cái lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Có điều sau khi thấy đối phương cũng là cùng loại biểu tình, bọn họ xác định, ra vấn đề không phải là lỗ tai bọn họ, mà là cái mồm của Lăng Dương vương.
Vệ Dạng không ngạc nhiên như bọn họ. Hắn nói, “Phụ vương nói mỗi câu ấy?”
Trần Tắc chần chờ một lúc lại nói, “Mỗi câu ấy.”
Vệ Dạng suy nghĩ một lúc, hỏi, “Vậy Nhạc Lăng còn nói gì khác không?”
Trần Tắc đáp, “Nga, Nhạc tiên sinh nói, thế tử không quá có khả năng nhìn thấu mưu kế của hắn, bảo ta cẩn thận Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo.”
Vệ Dạng: “…”
Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thấy những gì nên nghe đều nghe xong, tiếp đó cũng không có ngôn luận nào ‘kinh người’ hơn, vì vậy dùng mắt ra hiệu cho nhau, thi triển khinh công bay ra ngoài chục trượng.
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Xem ra Lăng Dương vương là một diệu nhân.”
Tiết Linh Bích đối với loạn thần tặc tử âm mưu tạo phản như Lăng Dương vương lại không có hảo cảm gì, “Ta thì lại nghĩ đó là hắn không hề sợ hãi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/2235153/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.