Phùng Cổ Đạo: Đã tâm đầu, không thể bỏ. 
NHẤT 
Ngày hai mươi tám tháng chín, trời trong. 
Ánh nắng ôn hòa, chiếu đến quanh thân ấm áp dào dạt. 
Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích ở trong hoa viên đánh cờ. 
Trắng đen mỗi người một phương, hình thành thế giằng co, tàn sát dị thường kịch liệt. 
Có tiếng bước chân vang lên, Ma giáo giáo chúng lặng lẽ đi tới phía sau Phùng Cổ Đạo. 
Phùng Cổ Đạo nhìn bàn cờ, vừa đưa tay vào trong bát cờ lục tìm vừa không yên lòng hỏi, “Có tin tức?” 
Giáo chúng vội vàng đáp, “Mạc trưởng lão mang theo năm trăm giáo chúng chặn đường Huy Hoàng môn.” 
Bàn tay đang cầm quân cờ của Phùng Cổ Đạo hơi khựng lại, “Kết quả?” 
“Ám Tôn bảo Mạc trưởng lão tránh ra.” 
“Vì vậy…” 
“Mạc trưởng lão tránh ra.” 
Phùng Cổ Đạo chậm rãi hạ cờ, nói, “Tiếp tục thăm dò.” 
“Dạ.” 
. 
Ngày ba mươi tháng chín, mưa phùn dai dẳng, đất trời bị bao phủ bởi một màu xám bạc. 
Tiết Linh Bích vẽ tranh, Phùng Cổ Đạo thổi tiêu, trong phòng một mảnh hài hòa. 
Lúc giáo chúng đến, một khúc tiêu vừa dứt, nhưng bút của Tiết Linh Bích chưa ngừng. 
Giáo chúng nói, “Bẩm báo Minh Tôn, có tin tức của Giả trưởng lão.” 
Phùng Cổ Đạo buông ngọc tiêu bảo, “Nói.” 
“Giả trưởng lão từ thanh lâu khắp nơi tìm một trăm hai mươi danh cô nương.” 
Phùng Cổ Đạo vừa ý gật đầu. 
Dùng thanh lâu đối phó với Kỷ Vô Địch, không khác gì dùng độc dược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/2235140/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.