THẤT
Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bich: Tương tri tương ái thì cần những gì? Chỉ cần bên nhau là đủ.
Tiết Minh Giác bị căn dặn*, phải giả vờ thâm trầm, giả vờ câm điếc, giả vờ lạnh lùng. Gặp chuyện không hiểu thì cứ gật đầu, không cần mở miệng thì không mở miệng, nếu phải mở miệng thì tận lực ít nói.
*(nguyên văn: tam lệnh ngũ thân, là trưởng bối/cấp trên ra lệnh hậu bối/cấp dưới, có tính cưỡng chế bắt buộc)
Một đường giáo dục như vậy cho tới cổng hầu phủ, hai tây tịch* còn lo lắng, muốn ở bên cạnh chỉ điểm, nhưng bị Tông Vô Ngôn vòng vo vài câu kéo đến nơi khác.
*(tây tịch: hoàn cảnh này hiểu là gia sư)
Tiết Minh Giác bị đưa đến trước mặt Tiết Linh Bích một mình.
Tiết Linh Bích thấy nó mặc một bộ trang phục rực rỡ chói mắt, nhíu mày, “Cởi hết những thứ trên người ra.”
Tiết Minh Giác kinh ngạc nhìn y.
“Nam hài tử trên người mang theo một thanh chủy thủ là đủ.” Tiết Linh Bích nói, “Hay là, ngươi cần châu bảo ngọc khí để thể hiện thân phận?”
Tiết Minh Giác đối với lời của y cái hiểu cái không, nhưng tay thì lại ngoan ngoãn hành động.
Tiết Linh Bích xoay người vào phòng trong gọi Phùng Cổ Đạo. Chờ y vất vả đem Phùng Cổ Đạo cả người lẫn xe lăn đẩy ra, mới phát hiện Tiết Minh Giác đang trần trụi khoe cái mông, đứng trước phòng.
“…”
Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, nói với Tiết Linh Bích đã câm lặng, “Hầu gia kiểm nghiệm thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/2235134/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.