Đối với Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích mà nói, hồ tuy là rộng, nhưng hai người cùng đi, một người buông mình một người dùng đai lưng làm điểm đặt chân, hợp tác qua lại, vượt qua không khó khăn. Sau khi rời khỏi hồ đường đi càng thêm rộng rãi, nhưng có kèm hơi lạnh dày đặc.
Một cánh cửa gỗ xuất hiện chặn giữa đường đi.
Phùng Cổ Đạo nói “Hầm băng?”
Tiết Linh Bích vượt lên trước, lấy tay đẩy cửa.
Cửa kẽo kẹt mở ra, gió lạnh vèo vèo thổi tới, Phùng Cổ Đạo tức khắc lạnh rùng mình. Hắc ám quá đột ngột làm cho hai người đang quen đi đường có ánh sáng không kịp thích ứng.
Tiết Linh Bích đưa tay giữ chặt hắn, hai người sóng vai đi tới trước.
Cửa ầm một tiếng đóng lại.
Phùng Cổ Đạo cười khẽ nói “Trang chủ rất rành cơ quan thuật.”
Tiết Linh Bích khinh thường nói “Bàng môn tả đạo.”
“Nói thế cũng không hẳn. Cơ quan thuật nếu có thể vận dụng thích đáng, chuyện lớn thì mưu thắng chiến sự, chuyện nhỏ thì ích nước lợi dân, không thể khinh thường.” Phùng Cổ Đạo nghe thấy Tiết Linh Bích dường như nở nụ cười, nghi hoặc hỏi, “Ta nói không đúng?”
“Không, rất đúng.” tiếng nói Tiết Linh Bích tràn đầy sung sướng, “Ta thích.”
“Thích cái gì?”
“Thích ngươi lấy chiến sự, dân sinh làm nền tảng để đắn đo.” Nếu không là vì hắn, Minh tôn xuất thân giang hồ chẳng có việc gì phải lo đến chuyện của triều đình.
Phùng Cổ Đạo ngây người, hiểu được ý tứ, bàn tay đang nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/2235129/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.