Phùng Cổ Đạo ho nhẹ một tiếng. 
Thẩm Duẫn lập tức sống dậy, ưỡn thẳng lưng nói “Nói thế nào đi nữa, ở đây là Thần Ẩn sơn trang, các người khua chiêng gióng trống kéo vào là rất không đúng. Nhưng nể tình hàng xóm lâu năm, ta sẽ không tính sổ, các ngươi cứ đi đi!” 
Cổ tông chủ nhổ một ngụm xuống đất mắng “Phi! Ngươi không muốn tính sổ chúng ta, chúng ta lại muốn tính sổ với ngươi đây!” 
Tiết Linh Bích xem mà cau mày. 
Thẩm Duẫn ngoài cứng trong mềm nói “Ngươi muốn thế nào?” 
“Chúng ta đều là người trong giang hồ, tự nhiên phải theo quy tắc của giang hồ mà giải quyết.” Thầy tướng số mỉm cười đầy trìu mến, “Tỷ võ đi.” 
Thẩm Duẫn co rụt vai, lùi sau nửa bước, nhìn Phùng Cổ Đạo. 
Phùng Cổ Đạo vỗ tay nói “Quá hay.” 
Lúc Phùng Cổ Đạo tự xưng là Phùng Cổ Đạo, Cổ tông chủ cũng có mặt, vấn đề là hắn bị rắn cắn một lần sợ bụi cỏ mười năm, không dám tin người lung tung nữa, lại càng không nói chuyện này ra ngoài. 
Thầy tướng số ôm quyền hướng về phía Phùng Cổ Đạo nói “Xem ra hai vị đã tìm được thứ mình cần ở Thần Ẩn sơn trang.” 
Phùng Cổ Đạo cười ý vị thâm trường “Vậy còn phải xem các vị có muốn thủ hạ lưu tình hay không.” 
Thầy tướng số nói “Doanh phòng cố định nhưng binh sĩ lưu động, hai vị cần chỉ là nơi để khua môi múa mép, vậy chủ nhà là ai cũng đâu có quan trọng?” 
Thẩm Duẫn hết hồn “Ai” một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/2235123/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.