Bì Do nuốt một ngụm khí lương vào trong bụng cho bớt sợ hãi. Sau đó, hắn mới có thể lấy lại được một chút điềm tĩnh. Hắn nhanh chóng tiếp lấy thanh tiểu kiếm Vũ Minh vừa ném qua, rồi từ tốn bước về phía tấm bồ đoàn sau lưng, đặt mông ngồi xuống. Vừa rồi trong lúc so chiêu, vỏ của thanh tiểu kiếm đã bị chiêu Cực Địa Kiếm Vũ Quyết kia đánh cho nứt vỡ, bây giờ vỏ kiếm kia đương nhiên không sử dụng được. Bì Do chỉ có thể đem thanh tiểu kiếm đặt trước mặt, rồi thở dài một tiếng nói:
- Ngươi tốt nhất sau này không nên để lộ ra loại kiếm pháp này, bằng không sẽ tự đem đến họa sát thân, nó thực sự quá mạnh, mạnh đến không lường được!
Bì Do đem lời này nói cho Vũ Minh, đương nhiên là có ý tốt muốn cảnh báo hắn. Vũ Minh cũng hiểu được lý do Bì Do tại sao lại nói với mình điều này, hắn cũng khẽ gật đầu một cái nói:
- Do huynh, ta tự biết thế nào.
Bì Do cũng gật gật đầu nói:
- Vừa rồi so chiêu với ngươi ta cũng có ngộ ra được một chút, hy vọng có thể trợ giúp cho khí tâm viên mãn, chỉ có điều với chừng đó dường như vẫn chưa đủ để ta đột phá, ta vẫn muốn tỉ thí với ngươi một phen, đáng tiếc không còn binh khí nữa rồi. Với môn kiếm pháp vừa rồi của người, lần tới tiếp tục ta lại sử dụng vỏ kiếm, khẳng định không chỉ thua thảm hại, mà ngay cả mạng cũng khó giữ. Có điều Bì Do ta vẫn muốn thử một chút thì sẽ phải kiếm một thanh binh khí cho ngươi.
Vũ Minh cũng cười gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là được, vừa rồi ta sử dụng thức thứ ba của bộ kiếm pháp, cũng thấy dường như tâm thế đã tương thông, xem ra ta đã luyện thành rồi. Chỉ có điều đường kiếm và bộ thể vẫn chưa được điêu luyện, vẫn còn cần Do huynh hỗ trợ nhiều hơn.
Bì Do cũng cười nói:
- Cái này là đương nhiên, ta cầu còn không được. Ngươi trợ giúp ta, ta giúp ngươi, hai chúng ta đều có lợi…
Vũ Minh gật đầu:
- Phải rồi!
Rồi Vũ Minh lại tiếp tục nói:
- Vừa rồi ta phát hiện, khi tâm thế hợp nhất, ta phát hiện ra có một loại khí nóng trào khắp cơ thể khiến ta run rẩy. Không biết việc này có liên quan gì đến chiêu kiếm pháp kia hay không, ngươi luyện kiếm kinh nghiệm tinh thông hơn ta, không biết có thể lý giải cho ta điều này?
Bì Do cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Theo lý mà nói, khi kiếm pháp luyện thành một tầng, liền có cảm giác thăng hoa sung mãn, mà kiếm khí cũng sẽ tôi luyện thể chất cơ thể. Xưa nay kiếm khí mỗi người cảm nhận một khác, có người cảm nhận kiếm khí luyện thể sẽ thấy nhẹ nhàng tê tái, có người thì lại thấy lạnh băng buốt giá, có người thì lại thấy đau nhức khôn cùng. Nếu như ngươi bị nóng khắp cơ thể, toàn thân run rẩy, không lẽ chính là…
Bì Do nói đến đây liền có cảm giác kinh khủng trào lên, đôi mắt hắn co lại kinh sợ. Mà Vũ Minh cũng như cảm giác có điều không ổn, lúc này cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác toàn thân bị khống chế, cảm giác thân thể không phải là của mình nữa rồi.
Bì Do nhìn hắn cực kỳ kinh dị nói:
- Ngươi chính là… chính là bị… tâm ma nhập thể!
Vũ Minh lúc này đầu óc lùng bùng một mảng, mà hai mắt cũng cảm thấy hoa lên một nhát. Hắn là lần đầu tiên đối mặt với tình trạng này, tâm ma nhập thể, chính là “ Tẩu Hỏa Nhập Ma” trong truyền thuyết mà võ đạo địa cầu nhắc đến?
Tu sĩ của Đông Á Đại Lục, có người nào là biết đến Tẩu Hỏa Nhập Ma, chỉ có biết rằng khi không luyện thành, thì bị lực lượng cắn trả, dẫn đến bạo thể, mà bị kinh mạch đứt vỡ, dẫn đến điên loạn. Còn loại Tẩu Hỏa Nhập Ma của giới võ đạo địa cầu, chính là cơ thể đột nhiên xuất hiện một loại lực lượng tâm thức thần kỳ, không chế chiếm lấy thân thể, biến mình thành một con người hoàn toàn khác, nguy hiểm nâng lên đến khôn cùng.
Vũ Minh chỉ kịp nghe thấy câu nói cuối cùng của Bì Do nhắc đến vang lên trong đầu, rồi lâm vào bất tỉnh hoàn toàn.
Trong tâm thức, bất chợt hắn thấy mình lạc vào một thế giới cực kỳ hoa mộng. Ở đó có đồng xanh trải dài vô tận, có từng lớp thảo diệp lớp lớp, có từng đàn mộng điệp bay lượn tung tăng, có kim sí điểu to lớn hùng vĩ, có long câu vần vũ dưới mặt nước, có chim nhạn sa chân trời. Hắn nhìn thấy một thế giới cực kỳ mờ ảo, cực kỳ chân thực, lại có cảm giác như mình muốn ở nơi này mà không muốn rời đi.
Vũ Minh tự hỏi trong lòng:
- Phải chăng ta đã đến Minh giới? Đây là Thiên giới của Minh giới, hay là Địa ngục của Minh giới?
Trước mặt hắn là một tòa đại tháp cực lớn, có đến trên trăm tầng lầu, nhìn qua cực kỳ cổ lão tang thương, tòa tháp này nhìn qua, chính là… cực kỳ giống như tòa tháp trong hang động dưới vách núi.
Vũ Minh kinh dị tự hỏi:
- Cái này là?
Chỉ biết hắn vừa hỏi xong một tiếng, khung cảnh xung quanh lại chợt liền biến đổi, thành một nơi hoang vu hỗn độn, không khí tang thương. Khung cảnh không còn bất cứ một thứ gì tươi đẹp, dưới chân hắn là đầu lâu sương sọ người. Bên phải hắn là một khung cảnh bạo loạn, máu chảy đầu rơi, chém giết không ngừng. Khung cảnh tởm lợm có ma quỷ vờn quanh, có hồn thi nhảy múa, lại có cả những tu sĩ bay trên trời đang không ngừng chém giết, trông qua càng thấy giống như đây là tận thế.
Vũ Minh tự thốt lên:
- Ta đang ở đâu vậy?
Hắn cảm thấy đầu óc đau nhức, chớp mắt một cái nữa, hắn lại thấy mình bước qua một cái khung cảnh khác. Ở đây khung cảnh chỉ có một màu đỏ lửa, không còn thấy bất cứ một sinh vật nào xuất hiện, cả một không gian chỉ có một màu đỏ rừng rực, không khí cực kỳ nóng bức, dung nham phun trào. Duy chỉ có điều trước mắt hắn, vẫn là một ngọn tháp tang thương quen thuộc.
Vũ Minh lại nói:
- Sao vẫn là mày!
Hắn lại chớp mắt một cái nữa, bây giờ khung cảnh xung quanh hắn lại chuyển sang một màn toàn là băng giá, bông tuyết cô đọng, khí lạnh thấu sương thấm vào da thịt cực kỳ lạnh lẽo. Ngọn tháp tang thương kia, cũng vẫn còn ở đó.
Ùng ùng!
Lại chớp mắt một cái nữa, Vũ Minh cảm thấy đầu óc mình lùng bùng giống như đang bị vây trong một vũng sình, rồi chớp mắt hắn lại cảm giác được toàn bộ thân thể mình. Bên tai Vũ Minh vang lên những âm thanh văng vẳng:
- Vũ Minh, ngươi mau chóng tỉnh lại!
- Tránh ra, để lão phu xem xét tình trạng của hắn!
- Lão tổ, đây là hy vọng duy nhất của phái Trịnh Đô chúng ta! Không thể để hắn chết…
- Không vấn đề gì, Chủng Âm Hồn vẫn còn sống, hắn không sao đâu, chỉ một chút nữa là sẽ tỉnh lại, các ngươi mau tránh ra một chút cho hắn dễ thở.
- Lão tổ, nếu như hắn chết, không biết bao nhiêu lâu nữa phái Trịnh Đô ta mới có thể tìm được một thân thể như vậy, một loại lực lượng như vậy phù hợp với Chủng Âm Tịch!
- Ngươi đừng nói nhảm, hắn sẽ không chết…
Trong mật thất lúc này bất chợt xuất hiện rất nhiều người, tranh cãi sôi nổi khốc liệt. Mà Vũ Minh cũng bắt đầu dần dần mở đôi mắt khô héo nóng rát của mình.
- Đừng nói nữa, hắn tỉnh rồi!
Một vị lão tổ chợt quát lên ngăn cản mọi tiếng động trong căn mật thất lúc này.
Vũ Minh mở mắt ra liền nhìn thấy xung quanh mình có rất đông người vây quanh, toàn bộ đều là đám lão già ăn no rửng mỡ của phái Trịnh Đô. Trong đó trước mặt hắn là một lão già trông có vẻ già nua nhất, phía sau lão già này chính là Đoạn Bá Hùng.
Đoạn Bá Hùng thấy hắn tỉnh lại, cũng thở phào nhẹ nhõm một cái nói:
- Chính Lan lão tổ, rốt cuộc là tên tiểu tử này bị làm sao vậy?
Lão già trông có bộ dạng già nua nhất, gọi là Chính Lan lão tổ kia liền nói:
- Hắn chính là bị tâm ma nhập thể, chỉ có điều khiến lão phu cực kỳ kinh ngạc, bị tâm ma nhập thể một là sẽ chuyển thành ma, hai là sẽ chết, vậy mà hắn lại có thể tỉnh táo lại hoàn toàn bình thường như vậy, thật là đáng ngạc nhiên.
Đoạn Bá Hùng lại nói:
- Lão tổ, có phải là do Chủng Âm Tịch không?
Chính Lan lão tổ cũng gật đầu:
- Rất có thể là do lý do này!
Mấy lão già kia sau khi kiểm tra tình trạng của Vũ Minh không vấn đề gì, liền nhanh chóng quay đầu rời đi. Vũ Minh ngồi dậy thẳng lưng, vận một vòng chu thiên, lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, chợt nhìn về phía Đoạn Bá Hùng nói:
- Phiền Đại Cung Phụng thành toàn cho ta một chuyện!
Đoạn Bá Hùng đang rảo bước rời đi, nghe thấy Vũ Minh đưa ra yêu cầu, liền dừng bước chân lại một chuyến. Sau đó âm trầm quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Vũ Minh nói:
- Ngươi có yêu cầu gì?
Vũ Minh không khách khí trực tiếp nói:
- Không biết ngài có thể cấp cho ta một thanh tiểu kiếm hay không?
Đoạn Bá Hùng hiếu kỳ hỏi:
- Cấp tiểu kiếm ư?
Vũ Minh gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta bình thường rảnh rỗi trong này không có chuyện gì làm, cũng muốn luyện kiếm một chút cho khuây khỏa!
Đoạn Bá Hùng ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu nói:
- Cái này không vấn đề gì, ngày mai lão phu sẽ cấp cho ngươi một thanh kiếm!
Vũ Minh lại nói tiếp:
- Ta còn có một yêu cầu nữa…
Đoạn Bá Hùng thấy Vũ Minh thường ngày rất hợp tác, nên cũng không làm khó hắn:
- Yêu cầu gì, ngươi mau nói.
Vũ Minh liền nhanh chóng nói:
- Ta muốn ra ngoài một chuyến!
Đoạn Bá Hùng liền giật mình một cái, sau đó cười lạnh nói:
- Ngươi muốn ra ngoài một chuyến ư? Định tính kế muốn trốn?
Nhưng mà Đoạn Bá Hùng cũng rất nhanh thu liễm lại gương mặt lạnh lùng của mình cười nói:
- Bất quá đây cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, ngươi đã luyện xong Chủng Âm Tịch, cũng không có khả năng chạy trốn khỏi chúng ta. Điều kiện này ta đáp ứng với ngươi.
Vũ Minh liền gật đầu nói:
- Đã là như vậy thì phiền Đại Cung Phụng rồi!
Đoạn Bá Hùng nói:
- Ngươi không còn yêu cầu gì nữa chứ?
Vũ Minh lắc đầu:
- Dĩ nhiên là còn rất nhiều, nhưng đó là hai yêu cầu quan trọng nhất, những thứ khác ta không cần cũng được.
Đoạn Bá Hùng gật đầu nói:
- Được rồi, đã là như vậy, ngày mai ta đem kiếm đến cho ngươi, cũng sẽ cho ngươi ra ngoài gặp gỡ người thân một chút, đã hơn một tháng ở trong này, người ở thế giới bên ngoài các ngươi hẳn là thấy có chút cuồng chân cuồng tay. Ta để cho ngươi ra ngoài cũng là vì tâm hồn thư thái, luyện bộ môn kia cho tốt, nên tận dụng cơ hội, chớ nên có những suy nghĩ dại dột, đến lúc đó hậu quả dành cho ngươi sẽ rất thảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]