Không gian vừa mới tịch mịch sau khúc nhạc không lâu, lại bị phá vỡ bởi tiếng gào rú của một thứ gì đó, rất ghê rợn. Âm thanh như buốt tận tâm can, đánh vào trí óc, khiến người ta run rẩy ghê người. Âm thanh ấy kéo dài vun vút không ngớt.
- Cương Thi Ngân?
Vũ Minh khẽ thốt lên, hắn cảm giác không tin vào tai mình. Đây chính là ‘Cương Thi Ngân’, hắn chỉ được nghe đúng một lần, kiếp trước là một lần cùng sư phụ hắn tiến vào Ư Hạp Cốc hoang vắng. Cộng thêm nơi đó là chiến trường cổ địa, mới có thể kiến thức Cương Thi Ngân. Thật không ngờ bây giờ lại nghe thấy lần nữa.
Cương thi sinh trưởng nơi ám khí nồng đậm, oán khí trồng chất vô số năm tháng. Linh hồn bị giam cầm trong thân xác, khiến cho thân thể không thể nào bị hư thối. Cuối cùng thù hận bất cộng đái thiên với thiên địa, sinh ra hung tàn bạo ngược, ngay cả linh hồn cũng bị mất đi lý trí. Trở thành thứ quái vật quái thai bàng môn tà đạo.
Thông thường, ở Đông Á Đại Lục cũng rất ít khi nghe thấy tiếng Cương Thi Ngân. Bởi lẽ, Cương Thi Ngân là đại diện cho tử vong, bất cứ gia tộc nào, một khi xuất hiện một xác cương thi. Đều là điềm báo trước rủi do phi thường tồi tệ, cũng giống như ở thế giới địa cầu có truyền thuyết, tiếng quạ đen kêu là điềm báo người chết vậy, tuyệt đối là điềm hung tinh.
Tiếng Cương Thi Ngân liên tục kéo dài vang lên, trấn cho không ít người hồn bay phách lạc. Từ tận sâu đáy lòng run rẩy sợ hãi, cảm giác tứ chi đều không thông suốt.
Vũ Minh thần sắc cũng xuất hiện không tốt cho lắm. Trong đầu hắn lúc này nổi lên vô vàn suy nghĩ, từ cổ đại cương thi của Miếu Thần Bà. Hay đây lại là một xác cương thi hoàn toàn khác. Tiếng Cương Thi Ngân rống lên trong màn đêm, âm thanh vang lên như dội vào vách đá. Bốn phía rộng lớn mênh mông, căn bản rất khó phát hiện ra vị trí Cương Thi Ngân chính xác ở đâu.
Chỉ thấy Tòng Lĩnh khuôn mặt đều co lại, cảm giác của anh ta cũng rất kì quái về điều này.
Bì Nhân Thanh thân là trưởng đoàn, bất cứ thứ gì phát sinh đều phải đi đầu tàu. Cho nên tiến đến gần Bì Nhân Thanh cất giọng trầm trầm hỏi:
- Đây là tiếng kêu gì vậy, nghe thật ghê rợn. Cậu có biết đây là loài động vật nào hay không?
Bì Nhân Thanh cho rằng Tòng Lĩnh có kinh nghiệm lăn lộn trong quãng rừng núi này bấy lâu, cho nên kiến thức về nó cũng là phong phú nhất. Thế nhưng, hành động tiếp theo của Tòng Lĩnh chỉ làm Bì Nhân Thanh thất vọng. Tòng Lĩnh lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh loại này, trước đây chưa từng gặp qua! Nhưng tôi có cảm giác lần này nhất định rất nguy hiểm, mọi người tốt nhất không nên rời khỏi đây. Ở chỗ này có Thần Bà phù hộ, ít nhất sẽ được an toàn. Còn nữa, tôi đề nghị chúng ta nên đốt một đống lửa. Dã thú trời sinh sợ lửa cháy, có thể làm như vậy con vật phát ra tiếng động này sẽ thấy sợ hãi mà bỏ đi!
Tòng Lĩnh nói xong, Bì Nhân Thanh cũng gật gật đầu. Nhanh chóng an bài vài người gom góp nhiên vật liệu củi khô quanh đấy, chất lên thành một đống lớn, sau đó châm một ngọn lửa thổi bùng lên. Ngọn lửa vừa mới cháy, đã làm sáng rực cả một góc trời.
Bì Nhân Thanh đối với lời khuyên của Tòng Lĩnh tuyệt đối tin tưởng, bởi vì anh ta đã trải qua nguy hiểm sinh tử rất nhiều năm, hơn nữa còn giảm rủi ro của cả đoàn khảo cổ đi rất nhiều. Nếu không ngày hôm nay, trên đường đến chỗ này khẳng định là đã chết rất nhiều người, hơn nữa cũng không chắc là sẽ đi nhanh được như Tòng Lĩnh dẫn đường, vậy cho nên Bì Nhân Thanh lúc nào cũng có cảm giác lời của Tòng Lĩnh chính là mệnh lệnh, căn bản trong quyết định ấy hẳn là sẽ không có sai sót.
Lửa cháy bập bùng, tiếng kêu vun vút kia vẫn vang lên, nhưng mọi người lúc này nhìn thấy ánh lửa đã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Chỉ có Vũ Minh lúc này vẫn luôn cau mày, hắn biết đối với mấy người này, đây có thể đã là phương án tốt nhất. Thế nhưng chính họ lại không hề hiểu tính chất của một xác cương thi. Bởi lẽ, cương thi vốn thực sợ lửa, nhưng nó chỉ sợ khi chính nó tiếp xúc với lửa. Còn nếu chỉ là một đống lửa to phát ra ánh sáng, nhất định sẽ không ngăn được công kích của nó. Điều này căn bản chỉ là thêu hoa trên gấm, không phát huy được tác dụng.
Hiện tại Vũ Minh trong đầu đã suy nghĩ ra đường một vài phương án để áp chế cương thi kia, nhưng chỉ có điều nhất định phải biết cương thi đó đang ở vị trí nào. Nếu là xác cương thi cổ đại trên Thần Bà điện, thì cách tốt nhất chính là lấp đầy cửa miếu bằng đá. Như vậy qua một đêm nay, đến ban ngày cương thi đó sẽ trở nên vô dụng, bởi kia thi một khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Lập tức thân thể của nó sẽ bị đánh bay ám khí tích tụ, thậm chí còn trấn nát luôn linh hồn đang bị giam cầm phía trong. Bởi lẽ cương thi tồn tại chính là nghịch lại với thiên địa, sẽ vì thế mà bị thiên địa câu diệt.
- Tòng Lĩnh, cậu có thể xác định được âm thanh kia phát ra từ hướng nào hay không?
Tòng Linh trải qua tôi luyện nhiều năm tháng ở rừng núi, cho nên đôi tai rất nhanh nhạy, hơn nữa lăn lộn bấy lâu, phân biệt giữa các loại âm thanh cũng có kiến giải rất rõ ràng. Cho nên điều này hẳn là sẽ không làm khó Tòng Lĩnh. Vũ Minh hỏi một câu này, cũng chỉ là muốn thêm phần chắc chắn. Hơn nữa cũng muốn Tòng Lĩnh xác định phương hướng cương thi kia xuất hiện từ đâu. Từ đó có thể đưa ra phương án giải quyết.
Tòng Lĩnh trầm ngâm một lúc, khuôn mặt đăm chiêu tĩnh lặng. Lát sau hai tai Tòng Lĩnh bỗng giật giật, được mấy chốc như vậy thì Tòng Lĩnh liền bịt hai tai lại, khuôn mặt tỏ ra rất đau đớn. Từ lỗ tai không ngờ còn rỉ rỉ ra chút máu đỏ thẫm.
- Dừng lại, nếu không được thì đừng cố!
Vũ Minh vội vàng quát lên, hắn biết lần này không dễ dàng như vậy. Cương thi lần này xuất hiện hẳn không đơn giản, bởi lẽ cương thi này không ngờ còn có theo lực lượng công kích linh hồn. Hẳn là nó cảm giác được Tòng Lĩnh đang tìm nó, cho nên mới công kích Tòng Lĩnh.
Cương thi có khả năng công kích linh hồn, điều này vượt quá tưởng tượng của Vũ Minh. Bởi lẽ điều kiện Địa Cầu thiếu thốn nhiều thứ đến như vậy, có khả năng xuất hiện cương thi là đã rất đáng ngạc nhiên. Nhưng không ngờ rằng còn xuất hiện cả cương thi có khả năng công kích linh hồn.
Thực ra cương thi có khả năng công kích linh hồn ở Đông Á Đại Lục không thiếu. Thậm chí có loại cương thi còn bá đạo hung tàn hơn nhiều, đã giải khai được một tia lý trí, cũng đã từng xuất hiện. Loại cương thi này cực kì nguy hiểm, nó so với Mị Thể cướp hồn đoạt xác thì còn kinh hồn táng đảm hơn rất nhiều lần. Chính vì vậy, người ta từ đó cũng cơ bản phân ra cấp bậc cương thi, để dễ phân biệt mấy loại này.
Đơn giản như, cương thi cấp thấp nhất, cơ bản sẽ là thân xác cứng rắn. Cương thi cấp cao hơn, chính là có khả năng công kích linh hồn. Cương thi này không những vậy, thân thể còn chuyển sang màu xám bạc. Vì vậy nó được gọi là Ngân Thi, còn loại cuối cùng hung mãnh nhất, gọi là Kim Thi. Bởi thân thể nó lúc này đều chuyển thành màu vàng. Cương thi càng tồn tại lâu thì càng bá đạo. Một con Kim Thi ít nhất cũng phải hình thành đến mấy trăm năm. Kim Thi xuất hiện, có thể tồn tại uy hiếp ngang với cấp bậc Mị Thể. Cho nên đều bị các tu luyện đạo nhân kinh sợ, dốc tâm bài trừ. Chỉ cần có tin tức Kim Thi xuất hiện, các môn phái sẽ hợp lực để tiêu diệt nó.
Xác cương thi này bá đạo đến như vậy, có thể công kích được Tòng Lĩnh từ xa. Kim Nam đoán chừng nó không còn là cương thi bình thường nữa rồi, mà nhất định phải là một con Ngân Thi, hơn nữa Ngân Thi này khả năng đã rất lâu năm.
Ngân Thi ở Đông Á Đại Lục, đã có thể so với cấp bậc Đạo Sư. Ngân Thi càng lâu năm, sánh với cấp bậc Đạo Sư càng cao. Thậm chí so sánh ngang với Đỉnh Cấp Đạo Sư – Chuẩn Tiên Thiên cũng là có khả năng.
Khả năng đây có thể là Ngân Thi, khiến cho Vũ Minh càng sợ hãi gấp nhiều lần. Đối với một xác cương thi bình thường, hắn căn bản đã không có khả năng đối phó. Huống hồ đây lại là một con Ngân Thi. Chỉ cần Ngân Thi này mà công kích, kết cục nhất định sẽ rất thảm. Toàn bộ người ở đây, nhất định sẽ không thể sống sót một ai, bao gồm ngay cả hắn.
Phát hiện khuôn mặt Vũ Minh trắng bềnh bệch, Liễu Bảo Trang cũng run rẩy:
- Anh … Anh bị làm sao vậy?
Vũ Minh chỉ liên tục lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn không có phương pháp nào có thể giải quyết Ngân Thi kia. Bây giờ cho dù là Tòng Lĩnh có khả năng xác định được vị trí của Ngân Thi kia, Vũ Minh căn bản cũng không thể giải quyết nó.
Tòng Lĩnh lúc này càng lăn lộn nhiều hơn, vừa ôm đầu vừa hét. Thậm chí còn nôn thốc nôn tháo, Vũ Minh lúc này cũng phải lắc đầu bất lực, hắn vẫn không có bất cứ phương pháp nào. Trong lòng hắn đã bắt đầu mơ hồ tồn tại một tia ý niệm buông xuôi.
Tiếng rít càng dày đặc, cương thi kia lại càng kêu nhiều hơn. Khiến cho đống lửa to mới được đốt lên khi nãy, gặp phải âm thanh này, còn mơ hồ như muốn bị dập tắt. Đây chính là âm thanh, không phải gió, không phải lực lượng thuộc tính, mà lại có thể thổi bay dược lửa, có thể thấy Ngân Thi này bá đạo đến mức nào.
- Hà Quang đạo trưởng, đùa như vậy chẳng phải là hơi quá tay rồi hay sao?
Bỗng một âm thanh trầm ấm cũng trong màn đêm vang lên, có cảm giác vừa gần mà lại rất xa. Chỉ thấy sau đó lại có âm thanh hừ lạnh:
- Bọn người bên ngoài này, nếu chỉ một hai người vào đây thì ta cũng chẳng quan tâm! Bây giờ còn kéo vào đây đông như vậy, làm sao ta chắc bọn chúng không có ý đồ gì với giáo ta!
- Ngươi như vậy cũng đâu cần phải giết sạch bọn chúng, ta thấy trong đám người kia cũng có không ít kẻ căn cốt rất tốt! Chi bằng như vậy đi, ngươi không cần thì hãy phân cho ta?
Hai âm thanh kia vang lên, giằng co rất lâu. Vũ Minh phát hiện, âm thanh Cương Thi Ngân, không ngờ như vậy mà lại biến mất hẳn. Sau đó hai âm thanh kia nói rất nhiều. Cuối cùng từ trong đó Vũ Minh cơ bản đã hiểu ra một số chuyện.
Thì ra Hoàng Liên Sơn này vốn cũng không phải là nơi hoang vu tịch địa. Ở đây có tồn tại rất nhiều môn phái ẩn khỏi thế tục. Có môn phái cũng có lịch duyệt ít nhất đã mấy trăm năm. Tồn tại lâu dài như vậy, cũng xuất hiện không ít cao thủ, thậm chí Vũ Minh cảm tưởng, một thời kì Võ Giả Địa Cầu hoành tảo tứ phương, tạo nên Võ Lâm danh khí thiên hạ, cũng đã xuất hiện tại đây.
Hoàng Liên Sơn núi cao sừng sững, có không ít thâm sơn cùng cốc. Nhiều môn phái tụ tập sâu trong này, cách xa khỏi thế giới hiện đại, thậm chí đến đèn điện cũng không hề biết là có tồn tại. Đổi ngược vòng quay lịch sử lại mấy trăm năm, vẫn còn đang trong thời kì phong kiến cổ đại, vẫn còn lấy Nho giáo làm chủ đạo, vẫn còn cổ hủ ý nghĩ thần tiên thượng đế tồn tại.
Mà cũng tương tự như vậy, thế giới bên ngoài cũng tuyệt đối không biết rằng ở đây lại có tồn tại những điều kì lạ như vậy. Ngay cả Giáo Sư Cao Tự trong mắt vừa nghe cũng như vừa lóe sáng, chỉ cảm thấy mấy người này thực sự như là động vật quý hiếm, hận thật không thể cho vào hộp kính, đem trưng bày ở bảo tàng. Còn có mấy gã Tiến Sĩ, có liên quan đến công trình nghiên cứu tác phong cổ đại thì thần tình đều ngây ngốc, đều muốn phát điên. Phát hiện này chẳng khác nào thật sự là kho tư liệu sống chạy trước mắt.
Mới đầu mấy người căn bản còn có điểm nghi kị, không tin là trong này thật sự tồn tại một thế giới như vậy. Là có người ở bên ngoài muốn giả thần lộng quỷ, muốn lừa gạt bọn họ. Nhưng sau đó không ngờ thật sự xuất hiện hai nhân vật từ trên khoảng không nhảy xuống. Mồm miệng vẫn cá bay tép nhảy, hơn nữa trang phục trên người cũng rất cổ đại. Tác phong đi đứng lại hoàn toàn chuẩn mực, không có chút giả tạo, không có chút gượng gạo. Hơn nữa còn nói rất nhiều thứ mà căn bản đám người này chưa nghe thấy bao giờ. Căn bản vừa nghe mà như rót mật vào lỗ tai, đối với mấy tên Tiến Sĩ điên này. Thứ này so với tiền bạc còn hấp dẫn hơn gấp mấy lần.
Hai người kia trên thân đều vận áo bào đạo sĩ, một bên đạo sĩ áo xám một bên đạo sĩ có rất nhiều hoa văn. Một đạo sĩ cầm cây phất trần, điển hình giống phim kiếm hiệp. Một người lại cầm một chiếc chuông nhỏ lắc lư. Hai người vừa cãi vừa vũng nước bọt tung tóe.
Vũ Minh vừa rồi còn rất sâu khổ, cảm giác còn rất tuyệt vọng, nhưng sau đó xuất hiện hai người này. Liền lập tức mừng rỡ như mới thoát khỏi tử cảnh. Trên tay tên đạo sĩ kia cầm một chiếc chuông, Vũ Minh đã hiểu nguyên do là vì sao. Đây chính là thủ thuật khống thi, ở Đông Á Đại Lục cũng đã từng nhắc qua, chỉ là thủ thuật này đã tồn tại từ thời thượng cổ, vốn ở Đông Á Đại Lục đã thất truyền. Không ngờ ở Địa Cầu này lại thực sự xuất hiện.
Thủ thuật khống thi chính là, tu luyện đạo nhân có thể dựa vào một số bí pháp, từ đó thu thập được cương thi hung tàn. Nghe theo lệnh của mình, cương thi trời sinh cứng rắn, khí lực cuồn cuộn, là một thứ vô cùng bá đạo. Nếu thực sự thu phục được nó thì thực lực của tu luyện đạo nhân tăng lên rất nhiều, căn bản cho dù là cấp độ thấp cũng có thể không sợ kẻ nào.
Chỉ có điều làm Vũ Minh thật sự kinh ngạc, chính là bí pháp khống thi. Đông Á Đại Lục đã thất truyền, mà nơi này lại còn tồn tại. Bằng không, nếu như ở Đông Á Đại Lục vẫn còn tồn tại bí pháp khống thi, các tu luyện đạo nhân cũng đâu cần phải khổ cực hợp lực với nhau để tiêu diệt cương thi làm gì. Nếu thu được nó chẳng khác nào có được bảo bối hay sao, như vậy sẽ không phải săn giết cương thi, mà thực sự sẽ là sưu tầm cương thi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]