Chương trước
Chương sau
Bùi Đình Dương còn đang muốn hồ hởi lâu một chút, bất ngờ có một cách tay chen vào, một khuôn mặt dày không khách khí, hớn hở nói:

- Chào anh, tôi là Huỳnh Đức Kính, Tiến Sĩ công trình người Vượn Cổ ở Việt Quốc!

Huỳnh Đức Kính vừa giơ tay vừa chào hỏi, tỏ vẻ thân thiết, tay nắm chắc lắc lắc tít mắt mà nói. Trong giọng nói còn có không ít câu ‘thằng em’ làm như coi Vũ Minh thật sự đã là người trong nhà. Còn hận không thể quen biết đã lâu hơn, Bùi Đình Dương mắt lại trợn tròn kinh hãi, tên Huỳnh Đức Kính này so ra với ông ta cũng thật cơ hội gấp nhiều lần nha.

Huỳnh Đức Kinh sau khi chen chân được vào trò chuyện với Vũ Minh, liền lập tức muốn lôi kéo hắn ra một góc khác để từ từ thân mật nói chuyện, muốn bồi dưỡng mối quan hệ thật tốt. Thủ đoạn so với Bùi Đình Dương lúc nãy còn muốn cao hơn vài lần.

Bùi Đình Dương mấy lần muốn chen giọng vào để cướp lời, nhưng đều bị Huỳnh Đức Kính nhanh miệng gạt đi. Cộng thêm Vũ Minh với Bùi Đình Dương có không ít ấn tượng xấu, cho nên cũng không muốn bắt mối quan hệ với ông ta, Bùi Đình Dương có mấy lần nói trọn vẹn được câu, thế nhưng cũng bị Vũ Minh làm lơ như không nghe thấy.

Vũ Minh để ý phía sau còn có hai vị Tiến Sĩ khác cũng muốn nói chuyện, cũng chủ động khách khí quá chào hỏi một chút, còn vừa mới bắt tay được một lượt đã bị Huỳnh Đức Kính lôi kéo niềm nở. Khiến cho mấy vị Tiến Sĩ kia có lời cũng không kịp mà nói, bất lực cười khổ nhìn Huỳnh Đức Kính lôi Vũ Minh một mạch ra chỗ khác.

Giáo Sư Cao Tự xa xa nhìn Vũ Minh mỉm cười đắc ý, có thể nói phàm người đã đạt đến học hàm Giáo Sư. Thông tin liên quan đến công trình nghiên cứu còn không phải như mèo thấy mỡ sao, tất cả đều thèm thuồng muốn phát điên, thế nhưng cũng không thể vì muốn khai thác chút thông tin mà mất đi thân phận Giáo Sư được, làm việc dù gì cũng phải có phong thái một chút người ta mới coi trọng, mới có chỗ đứng cao trong giới khoa học.

Việc khai thác Vũ Minh Giáo Sư Cao Tự suy nghĩ đi suy nghĩ lại đều quyết định sau này sẽ lựa thời cơ mà hỏi thăm. Dù gì lần này đến Hoàng Liên Sơn khai quật di chỉ cũng còn nhiều thời gian, đến lúc ấy có không ít cơ hội bồi dưỡng thân mật.

Mấy vị Tiến Sĩ ai ai lòng đều nóng như có lửa đốt, giống như miếng ăn đang treo trước miệng mà thật không sao chạm tới. Thái độ tuy điềm tĩnh nhưng hận thật không thể trực tiếp lao vào xâu xé Vũ Minh, mỗi người một mảnh để khai thác thông tin trọng điểm.

Có thể thấy, Vũ Minh chỉ dùng một chút kiến thức kiếp trước, cộng thêm khối kiến thức hắn đọc sách tham khảo lâu nay đã làm cao tầng giới khoa học thật chấn động.

Vũ Minh còn thật không ngờ rằng, sau ngày hôm nay có không ít thông tin lộ ra. Những vị Tiến Sĩ khác đánh hơi được sự kiện đều như bầy sói háu đói, hau háu tìm kiếm Vũ Minh. Vũ Minh lập tức chẳng khác gì cơn sốt hàng nóng, có mấy vị Tiến Sĩ còn hận mình ngu ngốc, nếu như trong quá trình Vũ Minh tranh luận có thể ghi âm lại thì chẳng khác gì báu vật được người ta tranh cướp. Nhưng cũng không thể trách bản thân họ nha, lúc ấy ai ai cũng đều bị Vũ Minh làm cho trấn động, từng lời hắn nói ra như hũ mật muốn nuốt không bỏ sót giọt nào, ai còn có tâm tư mang máy ghi âm ghi lại nữa đây. Nhưng kiến thức phun ra từ miệng Vũ Minh nhiều như vậy, khó tránh khỏi lúc này khối lượng thông tin đọng lại chẳng khác gì hớt váng, ít đến thảm thương. Ngoài một số chi tiết chính quan trọng mấy vị Tiến Sĩ có thể nhớ đến, còn lại những thông tin nhỏ nhặt muốn tham khảo lại để nghiên cứu thì đều nhớ không ra.

Vũ Minh lúc này đảo quanh các nhân vật trong hội trường một lượt, nhìn thấy ngoài cô thư ký hôm qua ở mục đăng ký chưa có chào hỏi, còn lại đều đã một lượt tận tình hỏi thăm. Bèn tiến đến gần bắt quan hệ, dù sao cô thư ký này nói là không bằng Miêu Yến nhưng cũng thật xinh đẹp nha. Vũ Minh có chút muốn thân cận, là người đàn ông có ai lại không thích phụ nữ xinh đẹp, nếu anh nói ngược lại thì xin lỗi chính mình đi anh không phải đàn ông nữa rồi.

- Chào cô!

Vũ Minh giơ bàn tay lên, muốn hành động bắt tay một cái không khách sáo. Cô thư ký cũng không ngại chút nào lập tức đáp lại, bàn tay mềm mại trơn nhẵn chạm vào da thịt Vũ Minh có chút cảm giác thật khó tả. Tuy vậy sắc mặt cô ta cũng không biểu lộ thái độ gì thay đổi, so với lúc trước nhìn vào thậm chí còn thấy vẻ sâu thẳm thẳm không đoán được nhiều hơn.

- Tôi là Liễu Bảo Trang.

Vũ Minh gật đầu một cách khách khí nữa, muốn tiếp tục nói nhưng lúc này Huỳnh Đức Kính luôn cơ hội lại tiếp tục nhảy vào:

- À, Vũ Minh, thằng em có thể không biết, để anh giới thiệu nhé! Đừng nhìn vẻ ngoài của Bảo Trang mà đoán bừa, cô ấy cũng là Tiến Sĩ như bọn anh đấy!

Tiến Sĩ!!!

Vũ Minh trợn tròn mắt há miệng vừa quả táo, trẻ như vậy thật không đoán ra còn là Tiến Sĩ, kì thực lúc trước Vũ Minh cũng chỉ đưa ra giả thuyết Liễu Bảo Trang này chỉ có bằng cấp cử nhân. Bởi thật sự lại có Tiến Sĩ nào cam chịu đi làm công việc thư ký đi nha, như vậy cũng thật là ủy khuất.

Dường như Huỳnh Đức Kính cũng đoán được phần nào ý nghĩ qua mắt Vũ Minh, bèn nhiệt tình mà nói tiếp:

- Kỳ thật, cô ấy tuy là làm thư ký, nhưng chức vụ này không phải tầm thường như vẻ bề ngoài mọi người nhìn thấy. Bởi cô ấy luôn hỗ trợ Giáo Sư Cao Tự, có nhiều thông tin khúc mắc đều có thể tham khảo được Giáo Sư, cho nên con đường đến với hàm Phó Giáo Sư của cô ấy so với chúng tôi còn muốn thênh thang hơn nhiều!

Liễu Bảo Trang dường như không vừa ý với lời Huỳnh Đức Kính nói, liền lạnh lạnh giọng:

- Anh nói quá rồi.

Huỳnh Đức Kính đang định ba hoa thêm một hồi nhưng nghe thấy lời này chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào người, bèn ngài ngại gãi đầu im lặng suy nghĩ. Nghĩ lại cũng thật hồ đồ nha, trước mặt người ta mà nói năng có phần không khách sao như vậy không khỏi có suy nghĩ phản cảm, như vậy đi, nếu muốn cho Vũ Minh biết thì sau này cũng nên nói sau lưng một chút. Không nên trước mặt làm như vậy thật làm xấu mối quan hệ mọi người.

Vũ Minh còn đang có không ít khúc mắc, lúc này thấy Huỳnh Đức Kính dừng lại bèn cảm thấy kỳ lạ, muốn thăm dò nhưng phát hiện ánh mắt Liễu Bảo Trang lạnh lạnh sâu không biểu tình, nhưng thật muốn làm tâm trạng người ta nóng ra lửa.

Bèn cũng bật cười hiểu ra, bàn tay nắm chặt tay Liễu Bảo Trang lâu như vậy mà quên mất không có bỏ ra. Lúc này phát hiện ánh mắt cô nàng đang nhìn chằm chằm mình không khỏi giật mình kinh hãi. Bèn rút tay lại cười cười, đánh lạc chủ đề:

- Như vậy đoàn chúng ta ngày mai có thể lên đường đến thủ đô.

Liễu Bảo Trang gật gật đầu một cái:

- Ngày mai khoảng bảy giờ đã lên đường, trước hết chúng tôi khuyên anh nhập luôn với đoàn để còn tiện khoảng thời gian tránh sai lệch. Còn nếu anh muốn ra ngoài giải trí một chút chúng tôi cũng không cản, miễn có thể đúng giờ là được.

Liễu Bảo Trang nói đến từ giải trí khuôn mặt có chút đỏ ửng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Vũ Minh bèn tặc lưỡi tỏ vẻ cảm thán, kỳ thực trong lòng đã mừng rỡ không thôi. Nếu đã như vậy hôm nay có thể đỡ được một khoản rất lớn, số tiền trong túi hắn cũng không còn nhiều, mấy lần vào nhà nghỉ như vậy thì cũng thật cạn vốn. Bây giờ lại có chỗ nghỉ miễn phí, không những vậy lại còn có người báo thức đúng giờ thật không còn gì tốt hơn. Nếu lại như sáng hôm nay đến muộn thì coi như cơ hội đổi đời cũng mất luôn nha. Như vậy thì không còn gì để nói, chỉ trách trời phù hộ số hắn thật khổ. Nghĩ lại nếu có một chiếc điện thoại thì thật tốt, không nói đến chức năng liên lạc, nhưng có thể có cái báo thức, còn có thêm đèn pin nữa.

Gật đầu một cái Vũ Minh quyết định, trước hết nên đi sắm sửa một cái điện thoại cho tiện. Bằng không như vậy nhiều lúc nào việc cũng cảm thấy thật khó khăn.

Vừa suy nghĩ đến vấn đề này lập tức như có người đọc thấu suy nghĩ hắn:

- A, Vũ Minh, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại có được hay không? Có gì sau này chúng ta gặp gỡ cà phê cà pháo có phải không?

Nhìn sang phát hiện người vừa hỏi không ai khác là Bùi Đình Dương, mấy vị Tiến Sĩ khác vừa nghe thấy vấn đề này cũng thật như nghe thấy sét đánh ngang tai, ánh mắt cũng lập tức khẩn trương tập trung nhìn Vũ Minh. Cũng phải nha, không thể tiếp cận lúc này vì có cái tên mặt dày như Huỳnh Đức Kính, nhưng nếu có được số điện thoại thì tùy thời lúc nào cũng có thể nói chuyện, như vậy chẳng phải quá tốt hay sao.

Huỳnh Đức Kính cũng vỗ trán đến tét một cái, cũng phải, tại sao lúc đầu không nghĩ ra vấn đề này. Nghĩ lại công sức mồm miệng nước bọt nãy giờ thu hút mối quan hệ cũng thật không bằng người ta gọi cú điện thoại. Từng ánh mắt hau háu nhìn Vũ Minh như đói ăn mấy ngày đang chảy nước miếng, mà thức ăn chính là số điện thoại kia. Ánh mắt nóng như lửa đốt khiến Vũ Minh có chút không quen, hắn ngượng ngượng gãi đầu mà nói:

- Thật sự! tôi cũng không có điện thoại!

Phải không nha, như tiếng sét lại oanh động toàn bộ hội trường, lập tức rào rào ồn ào. Thời đại này rồi mà còn có người nói là không có điện thoại, đến đứa trẻ con lớp ba bây giờ đều đã sở hữu. Một thứ mà người ta bây giờ coi như tay chân, không khác một bộ phận cơ thể trời sinh ra đã có, bây giờ anh nói không có có phải là hơi có chút lừa bịp hay không.

Có không ít suy nghĩ đều nghĩ rằng Vũ Minh không coi trọng những người ở đây, không muốn cho nên mới nói như vậy. Huỳnh Đức KÍnh lại trở nên đắc ý, như vậy chẳng phải chỉ có ông ta có thể thân thiện với Vũ Minh hay sao, Vũ Minh đã nói là không có điện thoại, như vậy là không muốn những người ở đây biết số điện thoại của hắn. Mình lại là người tiếp cận được với hắn từ đầu đến giờ, vậy thì cơ hội có thể xin được số điện thoại của hắn là rất cao nha.

Liễu Bảo Trang có chút sửng sốt, nhưng suy nghĩ liền lập tức khẳng định, tên Vũ Minh này không ngờ lại thật kiêu ngạo, suy nghĩ ban đầu về Vũ Minh của Liễu Bảo Trang thật có chút thay đổi.

Giáo sư Cao Tự cũng giữ vẻ hồ nghe, nhưng không nói gì, dù sao có hay không có điện thoại, ông ta cũng khẳng định có không ít cơ hội kề cận Vũ Minh để khai thác. So ra với mấy vị Tiến Sĩ ở đây thì thật không quan trọng cho lắm.

Vũ Minh cũng chỉ biết gãi đầu, mặc dù hắn biết mọi người đều không tin nhưng thật không sao giải thích nên chỉ biết im lặng. Nghĩ lại không có điện thoại lại thật khổ đến như vậy.

Hắn lại đành chuyển chủ đề thêm một lần nữa, lần này hướng Giáo Sư Cao Tự thắc mắc:

- Giáo Sư, tôi không có học vấn bằng cấp, nhưng nếu lần này tham gia đoàn lại lập tức được đảm nhiệm vị trí cố vấn. Thật nếu như cấp trên không đồng ý thì phải làm thế nào, dù sao công việc hướng ban đầu của tôi cũng không phải là vị trí này?

Đúng như lời Vũ Minh nói, hắn trước khi đến đây đều tồn tại suy nghĩ, chỉ cần một chân lặt vặt trong đoàn là đã có thể có cơ hội tiến vào công trình di chỉ để điều tra. Thật không ngờ răng ngay cả chân chạy vặt cũng không được làm mà lại đặc cách thẳng lên chức vị cố vấn, xem ra vẫn khó có thể tin nổi trong chốc lát.

Giáo Sư Cao Tự lập tức cất giọng khoát tay gạt đi mà nói:

- Cái này cậu không cần phải lo, một lời tôi nói đảm bảo là sẽ được!

Cung phải, Giáo Sư Cao Tự trong giới khảo cổ vị thế tuyệt đối cao. Trong nghành khảo cổ ông ta tự xưng là đứng thứ nhì không ai dám đứng thứ nhất. Trung ương đảng cũng đặc biệt coi trong, là nhân vật tầm cỡ trọng điểm quốc gia. Mỗi lời nói ra so với thủ trưởng một bộ cũng uy lực không sai biệt lắm. Một chức vị cố vấn nho nhỏ ông ta muốn cấp thì cấp, có ai có gan dám ngăn cản thật không ngại bị ăn chỉ trích đến dìm dập, người ủng hộ theo Giáo Sư Cao Tự ở Việt Quốc không hiếm nếu không nói là đông như quân Nguyên.

Lời Giáo Sư Cao Tự vừa khẳng định toàn hội trường cũng đều lập tức gật đầu. Họ mỗi người đều đảm nhận địa vị thật quan trọng trong giới khoa học, kỳ thật không cần phải Giáo Sư Cao Tự ra tay, nếu có kẻ nào phản đối, thật họ còn muốn lao đến đập chết đầu tiên thật nhanh chóng. Cho nên có thể nói vị trí cố vấn đoàn lần này của Vũ Minh coi như được đảm bảo vững chắc.

Gạt bỏ được hết khúc mắc, một lúc lại trúng được hai mục đích. Một là gạt bỏ tâm điểm tranh cãi, thứ hai có thể giải khai nghi vấn, mọi người lúc này còn đang có nhiều điều muốn nói với Vũ Minh, thế nhưng sắc trời đã không còn sớm nữa. Bèn lập tức giải tán cuộc phỏng vấn tuyển mộ, mấy nhân tuyển bên ngoài lập tức chán nản, nhưng Giáo Sư Cao Tự phát hiện, đều hỏi qua một lượt, cuối cùng lại nhận toàn bộ vào đoàn. Lần này kiến tạo đoàn khảo cổ, cũng coi như giải quyết thất nghiệp của đất nước, cho con em chúng ta có việc làm không vô công rỗi nghề đi.

Phỏng vấn vừa tan, Vũ Minh còn chưa kịp nhận biết tình hình, Huỳnh Đức Kính đã lập tức lôi hắn một mạch mất dạng. Khiến mấy vị Tiến Sĩ ở lại còn muốn bồi dưỡng quan hệ thêm chút nữa cũng không kịp trở tay, ánh mắt chỉ đành oán độc nhìn Huỳnh Đức Kính mà hận hùi hụi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.