Chương 12
Anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, vừa ngượng vừa tự đắc.
Buổi diễn tiến hành vô cùng suôn sẻ.
Đến phần kết, ánh đèn trên sân khấu chuyển màu cả không gian hóa thành một buổi hoàng hôn rực ấm, ánh sáng vàng cam nhuộm cả sân khấu, gió nhẹ lay động, khán giả im phăng phắc.
Kỳ Nhất ngồi xuống mép sân khấu, đối diện với biển người, cúi đầu mỉm cười.
Trên màn hình lớn, khuôn mặt anh xuất hiện rõ nét, ánh đèn phản chiếu những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, nụ cười tươi rạng rỡ đến mức khiến hàng nghìn người bên dưới thét vang.
Đợi tiếng reo hò dịu xuống, anh khẽ cất giọng:
“Trước khi kết thúc buổi diễn hôm nay, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây. Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi hát, tôi thật sự… rất vui.”
Tiếng hò hét lại dâng lên, nhưng anh giơ tay ra hiệu, nụ cười vẫn nhẹ nhàng:
“Thật ra, từ lúc đầu, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành ca sĩ.”
“Mọi người cũng biết mà, trước kia tôi nói lắp, không giỏi giao tiếp, sống khép kín, chỉ thích âm nhạc để g.i.ế.c thời gian. Chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày, âm nhạc lại trở thành cuộc sống của mình.”
Một tiếng hô to vang lên từ dưới khán đài:
“Vì anh là thằng si tình đó!!!”
Tiếng cười lan khắp khán đài,
Kỳ Nhất cũng bật cười, giơ ngón cái về phía khán giả:
“Tôi nhớ rất rõ… chuyện bắt đầu vào một buổi hoàng hôn. Khi đó tôi vẫn còn học đại học. Mỗi buổi chiều, trường sẽ phát tin tức rồi mở một chút nhạc.”
“Hôm ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-hat-nay-danh-tang-cho-em/4794865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.