Chương 10
Anh dựa đầu lên vai tôi, giọng trầm xuống:
[Chính thức quen nhau nên xưng hô anh em nha]
“Thật ra, từ rất lâu rồi, anh đã chấp nhận việc sẽ chẳng có ai yêu mình.”
“Anh từng nghĩ, ở một mình cũng chẳng sao, sống một mình cũng đâu có c.h.ế.t”
Nói tới đây, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi:
“Nhưng rồi anh gặp em.”
“Em khiến anh tin rằng thế giới này chưa hoàn toàn thối nát, chính em đã kéo anh ra khỏi quá khứ, từng bước một, dẫn anh đi về phía ánh sáng.”
“Sự xuất hiện của em… quan trọng lắm. Anh không dám nghĩ, nếu không có em, cuộc đời anh sẽ ra sao.”
“Có lẽ anh sẽ chẳng buồn chữa bệnh, cũng không dám theo đuổi ước mơ. Cứ như vậy, sống dở c.h.ế.t dở, lắp bắp qua ngày, rồi có lẽ… một ngày nào đó, anh sẽ không chịu nổi nữa.”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh và bất giác nhớ về dáng vẻ cô độc, u ám của anh năm nào.
“Giờ thì khác rồi, có rất nhiều người yêu mến và ủng hộ anh, quá khứ đã qua rồi mà.”
Kỳ Nhất lắc đầu, giọng kiên định:
“Không giống đâu. Em luôn khác với tất cả mọi người.”
“Mộc Sinh, anh không thể rời xa em được.”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nhỏ đi, như sợ tôi biến mất:
“Đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến em, cũng đừng rời bỏ anh, được không?”
Tôi xoa nhẹ tay anh:
“Anh yên tâm, em không để tâm lời ông ta đâu, cũng chẳng định rời đi.”
Tôi bỗng nhớ đến lời bạn thân từng nói, liền bật cười trêu:
“Anh là hình mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-hat-nay-danh-tang-cho-em/4794863/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.