Chương 6
Ngày trước, chính tôi là người dắt anh bước ra khỏi thế giới u tối, từng bước biến cậu thiếu niên ủ dột năm ấy thành ngôi sao sáng chói được hàng triệu người hâm mộ.
Có thể nói, anh là tác phẩm tôi tự tay tạo nên và bây giờ, tôi chỉ muốn đem tác phẩm ấy thu về lòng mình thật quá đỗi tự nhiên, hợp tình hợp lý.
Khi anh bị tôi nhìn đến mức lúng túng, hai tai đỏ bừng, tôi bỗng khẽ nhướn mày, nở nụ cười:
“Trùng hợp ghê, chị đây cũng rất thích cậu.”
Kỳ Nhất ngẩn ra, rồi ánh mắt rực sáng như sao:
“Thật… thật sao?!”
Giây tiếp theo, tôi đã bị anh ôm chặt trong vòng tay.
Tựa đầu vào n.g.ự.c anh, tôi nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, và cả giọng anh run run vang lên trên đỉnh đầu:
“Chị ơi… đây không phải mơ chứ? Chị đồng ý rồi, đúng không?”
“Ừ.” – Tôi đáp khẽ.
“Em… em không nghe nhầm chứ? Chị… chị cũng thích em, đúng không?”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi và tôi nghe thấy anh nghẹn ngào nói:
“Em cứ nghĩ chị không thích em… Em còn lo, nếu chị ghét em rồi, em phải làm sao…”
“Nếu vì em thích chị mà khiến chị thấy phiền, thì em biết phải làm sao bây giờ…”
“May quá…”
“May quá, chị cũng thích em.”
Những ý nghĩ mờ ám tôi vừa nuôi trong đầu đều bị nước mắt của anh cuốn sạch chỉ còn lại thương anh, và buồn cười.
Tôi ôm chặt lại, tay khẽ vuốt lưng anh:
“Cậu còn nói nữa xem, ai bảo cậu quanh co làm gì. Cậu biết không, tôi tưởng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-hat-nay-danh-tang-cho-em/4794859/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.