Tôi đã quên tôi đi ra ngoài như thế nào
Tôi chỉ nhớ rõ cuối cùng Trần Ương cười như không cười mà hỏi tôi: “Hiện tại, ai mới là người ngoài đâu?”
“Thức thời một chút, cô tốt nhất nên rời đi, Lâm Triết đã trở thành người mà cô không thể với tới. Cô còn không hiểu sao, các người đã là hai thế giới”
Đi ra vài bước, tôi xoay người lại, nhìn công ty to lớn này sáng trưng. Đây là công ty âm nhạc tốt nhất – Âm Lan
Cũng là địa phương bắt đầu thực hiện ước mơ của Lâm Triết
Đây đã từng là nơi mà chúng tôi thường xuyên đi bộ vào buổi tối, Lâm Triết tình thần hăng hái mà chỉ cho tôi xem:
“Thư Ninh, về sau chắc chắn anh phải vào được đây!”
Mỗi lần như thế, tôi đều sẽ vui vẻ mà nắm lấy tay hắn: “Anh nhất định có thể!”
Chính là mấy năm đó rất khó khăn, nhân tài đều tụ ở Bắc Kinh, luôn tranh nhau cơ hội ra mắt, những người hát hay giống như cá ở ngoài sông, cơ bản hắn không có cơ hội để bộc lộ tài năng.
Tôi còn phải viết lời cho hắn, thu âm cho hắn, sáng tác cho hắn, căn bản không còn thời gian cho chính mình tìm được công việc đúng đắn.
Thời điểm khó khăn chúng tôi sống ở tầm hầm mấy mét vuông, đầu đối đầu mà cùng nhau ăn mì.
Hắn vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi đầy mặt
Tôi vội vàng la lên: “Anh làm sao vậy?”
Lâm Triết cúi đầu nói: “Thư Ninh, hai chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-hat-chia-tay-ly-ca/2737109/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.