Chương trước
Chương sau
Tôi đã quên tôi đi ra ngoài như thế nào

Tôi chỉ nhớ rõ cuối cùng Trần Ương cười như không cười mà hỏi tôi: “Hiện tại, ai mới là người ngoài đâu?”

“Thức thời một chút, cô tốt nhất nên rời đi, Lâm Triết đã trở thành người mà cô không thể với tới. Cô còn không hiểu sao, các người đã là hai thế giới”

Đi ra vài bước, tôi xoay người lại, nhìn công ty to lớn này sáng trưng. Đây là công ty âm nhạc tốt nhất – Âm Lan

Cũng là địa phương bắt đầu thực hiện ước mơ của Lâm Triết

Đây đã từng là nơi mà chúng tôi thường xuyên đi bộ vào buổi tối, Lâm Triết tình thần hăng hái mà chỉ cho tôi xem:

“Thư Ninh, về sau chắc chắn anh phải vào được đây!”

Mỗi lần như thế, tôi đều sẽ vui vẻ mà nắm lấy tay hắn: “Anh nhất định có thể!”

Chính là mấy năm đó rất khó khăn, nhân tài đều tụ ở Bắc Kinh, luôn tranh nhau cơ hội ra mắt, những người hát hay giống như cá ở ngoài sông, cơ bản hắn không có cơ hội để bộc lộ tài năng.

Tôi còn phải viết lời cho hắn, thu âm cho hắn, sáng tác cho hắn, căn bản không còn thời gian cho chính mình tìm được công việc đúng đắn.

Thời điểm khó khăn chúng tôi sống ở tầm hầm mấy mét vuông, đầu đối đầu mà cùng nhau ăn mì.

Hắn vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi đầy mặt

Tôi vội vàng la lên: “Anh làm sao vậy?”

Lâm Triết cúi đầu nói: “Thư Ninh, hai chúng ta giống như hai chuột cống a”

Tôi ngẩn ra, im lặng không nói

Hắn nói đúng, thậm chí chúng tôi liền chuột cống cũng không bằng

Cũng là người mà, như thế nào mà sống khó khăn như thế

Ban đêm chúng tôi luyến tiếc mở điều hòa, liền ở lầu một mà cọ một chút khí nóng.

Gió đêm lạnh lẽo mà tiến vào cơ thể, Lâm Triết cả người lạnh băng vẫn ôm tôi trong ngực.

Hắn hỏi: “Thư Ninh, vốn dĩ em có một tương lai tươi sáng”

Hắn nói mang theo một tia cẩn thận mà sợ hãi: “Cùng anh chịu khổ, em có hối hận không?”

Tôi chỉ là nằm sát ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Em không sợ chịu khổ, cũng không hối hận”

Lâm Triết giống như khóc, không biết khi đó hắn làm sao, chỉ là rất hay khóc

Tôi cảm giác có tuyến nước ấm truyền đến đỉnh đầu, hắn đem đầu vùi vào cổ tôi nghẹn ngào nói: “Anh sẽ không phụ lòng em”

Đông đêm Bắc Kinh, gió lạnh từng cơn mà thổi qua

Tôi yên lặng nhìn hồi lâu, tới khi đôi mắt đau nhức, rơi xuống từng giọt nước mắt

Lời thể chỉ có người cam tâm bị lừa mới nhớ rõ

Hắn có lẽ đã sớm quên đi

05

Sau khi về nhà tôi bắt đầu thu thập hành lý

Kỳ thật Lâm Triết tự do sớm đã có dấu hiệu, hắn trở về càng ngày càng trễ, hắn chia sẻ sinh hoạt hàng ngày với tôi càng ngày càng ít

Tôi còn nhớ rõ thời điểm hắn vừa vào Âm Lan, cả ngày hắn đều gửi video cho tôi

Hắn giống như là em bé thấy đồ chơi mới, liền ăn cơm trưa cũng phải nói với tôi: “Hôm nay ăn thịt xào chua ngọt, cá xào bông cải xanh!”

“Trưa hôm nay có canh cá, bất quá không ngon bằng em nấu!”

“Vợ ơi, sữa chua ở đây uống rất ngon, buổi tối trở về anh sẽ mua cho em”

Thật là kì quái, rõ ràng đã tới tình trạng này mà vẫn còn nhớ đến những kỉ niệm tốt đẹp đó

Chỉ là những khoảnh khắc đã từng làm cho tôi vui vẻ, bây giờ biến thành đao nhọn mà một nhát đâm vào tôi, máu chảy đầm đìa.

Không biết là khi nào bắt đầu, hắn không bao giờ gửi những tin tức này cho tôi nữa

Có đôi khi mỗi ngày tôi gửi ba bốn tin nhắn cho hắn, hắn chưa bao giờ trả lời, chỉ có ngẫu nhiên tìm tôi có việc mới có thể trả lời lại “Ân”

Đại khái từ khi đó, bên người hắn đã có người khác đi

Chỉ là tôi không muốn tin, vẫn luôn lừa dối chính mình

Thói quen thật là một việc đáng sợ, thói quen cùng một người ở bên nhau, chẳng sợ làm trái tim đau đớn cũng không muốn rời đi, miễn cưỡng mà duy trì, để giả dối mà hạnh phúc

Chỉ là hiện tại, Trần Ương đâm thêm vài nhát vào vết thương máu chảy đầm đìa này, làm cho tôi không thể giả bộ được nữa

Tôi nhịn không được mà cong lưng, nước mắt rơi xuống sàn nhà

Tại sao lại như vậy a?

Như thế nào mà trở nên như này?

Tôi ngồi trong phòng khách thật lâu, Lâm Triết mới trở về

Thái độ của hắn không có chút manh mối nào, cười cười đem quần áo treo trên giá

“Hôm nay, canh thật thơm, vợ ơi, ngày mai lại nấu một lần nữa được không?”

Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh uống sao?”

“Đương nhiên”

Sắc mặt của hắn như thường, vẫn như mỗi ngày, nhìn không ra sở hở gì

Tôi nhịn không được mà tưởng, có phải hay không mỗi ngày hắn đều ở bên ngoài thân thiết với người khác xong rồi liền trở về mà mang mặt nạ vào mà trò chuyện với tôi?

Chỉ có tôi ngu ngốc mà cho rằng tất cả mọi chuyện đều chưa thay đổi

Lâm Triết mang dép lê vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Người đại diện nói bài hát mới của anh có biểu hiện giống như trước, không có bị ảnh hưởng bởi như bài trước, mà thể lạoi trước đây phù hợp với phong cách của anh hơn, vợ ơi, em xem khi nào mới có thể viết một bài cho anh”

Hắn chưa nói xong, tôi xen ngang vào hắn: “Lâm Triết, chúng ta chia tay đi”

“Ân”

Hắn giống như không hiểu: “Em nói cái gì?”

“Em nói”, tôi cúi đầu “Chúng ta chia tay đi”

“.....Có phải hay không hôm nay có người nói bậy với em?” Lâm Triết lập tức hoảng sợ

Đáy mắt có chút ướt nóng, tôi quật cường mà không muốn nước mắt rơi xuống, cố gắng bình tĩnh mà nói: “Em thấy được

“Hôm nay lúc anh ôm cô ta, em liền ở ngoài cửa”

Sau một lúc lâu, hắn cuống quít mở miệng: “Anh chính là nhất thời hồ đồ, vợ, em tha thứ một lần cho anh được không?

“Anh đối với cô ta không có cảm giác, chính là cô ta luôn câu dẫn anh, anh không nhịn được, em phải tin tưởng anh!”

Hắn quỵ bụp xuống trước mặt tôi, đỏ hốc mắt: “Anh không thể không có em, anh cùng cô ta chỉ chơi đùa thôi!”

Tôi nghiêm túc mà nhìn hình dáng của Lâm Triết

So với 9 năm trước, hắn càng thêm trưởng thành

Đặc biệt hiện tại hắn có tiền, vẻ ngây ngô lúc trước của hắn đã bị thay thế đi, đổi thành mị lực của nam nhân trưởng thành.

Không biết có phải hay không, bởi vì lâu lắm khong nhìn kĩ hắn, nên tôi thấy người đàn ông trước mắt này có chút xa lạ

Tôi lắc đầu: “Đừng nói nữa, em một lát nữa liền đi, Thập Nhất liền đưa cho em đi”

Thập Nhất là con rùa đen mà chúng tôi cùng nhau nuôi dưỡng, bởi vì được mua vào ngày 1 tháng 10 sinh nhật tôi mua, cho nên kêu Thập Nhất.

Khi đó tôi muốn nuôi dưỡng thú cưng, kì thật chính là muốn mua con mèo ba tư, nhưng mà quý quá chúng tôi mua không nổi.

Đại khái Lâm Triết nhìn thấy tôi thất vọng nên ở sinh nhật tôi, thần bí mà đặt mua một cái hộp.

Lúc tôi đang vui vẻ chờ đợi thì hắn mở ra hộp, bên trong có con rùa đen nhỏ nửa bàn tay, bị giật mình mà tứ chi cùng đuôi đều rút vào

Tôi cười mắng hắn: “Em muốn một con mèo, anh lại mang con rùa này về!”

Lâm Triết vội vã giải thích: “Có thể coi là mèo con mà nuôi tốt nó mà, rùa lông xanh em chưa từng nghe qua hả?”

Một lát sau hắn cúi đầu, có chút mất mát nói: “Hiện tại anh không có tiền, về sau có tiền anh nhất định mua mèo cho em, được không?”

Tôi ôm chặt cái hộp, ở trên mặt hắn hôn một cái, vui mừng mà nói: “Em thực thích”

Sau lại, chúng tôi đem Thập Nhất gọi thành con cưng

Khi tôi lười đổi nước, Lâm Triết sẽ một bên dọn dẹp, một bên cùng rùa đen nói chuyện:

“Con xem mẹ con, đều mặc kệ con sống chết, chỉ có ba, ba đối với con tốt thôi”

Mà hiện tại, hắn đã rất lâu rồi không đi nhìn Thập Nhất

Lâm Triết còn đang giải thích, hắn hối hận nói: “Anh chính là nhất thời không nhịn được, người phụ nữ kia quá tao!”

“Vợ, Vợ tin anh một lần đi, là anh đáng chết, là anh ngu ngốc, em đánh anh, mắng anh cũng được, chính là đừng có không cần anh...”

Hắn đáng thương mà ghé trên đùi tôi: “Cầu xin em”

Từ trước đến nay, hắn rất biết cách dụ dỗ tôi

Lúc trước, hắn đem bài hát tôi sáng tác cho hắn, trộm đi bán đi, tôi rất tức giận muốn cùng hắn chia tay

Hắn cũng là dùng tư thế cầu xin tôi như thế này, sau đó dỗ cho tôi hết giận

Tôi vuốt tóc Lâm Triết, nhẹ giọng nói: “Lâm Triết, tìm kiếm cảm giác mới mẻ là bản năng của động vật, nhưng đã là con người thì không thể làm súc sinh”

Lâm Triết một đốn, trên mặt mang vẻ không kiên nhẫn vẫn là miễn cưỡng mà ôn nhu nói:

“Em nói đúng, anh biết”

Tôi tiếp tục nói: “Không phải chỉ có mình anh cảm thấy đoạn tình cảm của chúng ta chán ngấy, thời gian ở bên nhau của cả hai lâu rồi, cảm giác mới mẻ đều sẽ biến mất, cảm thấy không thú vị là chuyện bình thường.

Nhưng mà Lâm Triết, em cũng từng có cơ hội để phản bội anh, không phải em không thể mà là em không gây tổn thương cho anh”

Lâm Triết im lặng

Lúc trước khi tôi còn ở trường học, có mấy cái nam sinh theo đuổi tôi, thậm chí còn có học trưởng thuộc top1 trường bên cạnh muốn wechat để mời tôi đi ăn cơm sau cuộc thi biện luận.

Tôi không có do dự mà liền cự tuyệt

Chỉ là lịch sự trò chuyện vẫn bị Lâm Triết nhìn thấy, lần đầu tiên tôi thấy tính tình hắn phát điên, nổi giận đùng đùng mà ép hỏi tôi có cảm giác gì với người ta không?

Tôi không thể hiểu được, mà tức giận nói: “Anh liền như vậy không tin tưởng em?”

Lâm Triết chậm rãi đỏ mắt

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay che mặt, trong giọng nói mang theo tia run rẩy

“Thư Ninh, em không biết, anh rất sợ

“Em liền tốt như thế, sao lại có người tốt nguyện ý ở bên cạnh anh chứ, có đôi khi anh cảm thấy đây là một giấc mơ, sợ vừa tỉnh giấc em liền biến mất”

Lúc ấy tôi đau lòng mà dùng sức ôm lấy hắn, cùng hắn hứa vĩnh viễn sẽ không rời đi

Ai có thể nghĩ đến, người rời đi trước sẽ là hắn đâu?

Tôi thong thả mà kiên định đẩy hắn ra: “Lâm Triết chúng ta không có khả năng”

Hắn có chút thẹn quá thành giận mà ngẩng đầu, có lẽ cảm thấy cầu xin tôi lâu như vậy mà vẫn bị cự tuyệt nên mất mặt

Hiện tại hắn đã nổi tiếng, đi đến đâu cũng có hậu bối gọi hắn là Thầy Lâm, hắn đã sớm không còn là Lâm Triết sống dưới tầng hầm nữa

Quả nhiên, Lâm Triết đứng dậy, biểu tình trên mặt thay đổi, lạnh lùng mà nhìn tôi

“Thư Ninh, anh sai, anh thừa nhận”

“Nhưng là hiện tại địa vị cùng thân phận của anh, có nữ nhân hướng đến là chuyện hết sức bình thường! Anh đã cự tuyệt rất nhiều lần, mẹ nó anh cũng không phải là thánh, ngẫu nhiên phạm một cái sai lầm thôi mà làm sao?”

“Này còn không đủ sao? Em muốn cái gì mà anh chưa cho em?”

Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, há miệng thở dốc, chưa nói nên lời

Hắn trở nên xa lạ như vậy, làm cho tôi có chút không quen.

Tôi đứng dậy, trầm mặt mà kéo hành lý đi ra ngoài.

Tôi không muốn chia tay nháo đến khó coi, lại khóc lại quậy, hai người từng thuộc về nhau giết hại lẫn nhau

Liền đến đây thôi

Lâm Triết bạo nộ, đột nhiện đem tất cả đồ vật ở trên bàn quét xuống mặt đất: “Cô mẹ nó cho rằng rời xa cô tôi sống không được sao, hiện tại có rất nhiều người tranh nhau soạn nhạc cho tôi!”

“Cô đi rồi cũng đừng quay trở về!”

“Thư Ninh” hắn run giọng gọi

Tôi không quay đầu lại, ôm Thập Nhất đóng cửa lại

Một cánh cửa giống như sơn hải, đem chúng tôi ngăn cách hoàn toàn.

06.

Sau khi rời đi Lâm Triết, tôi tùy tiện tìm một chỗ ở

Phòng ở vô cùng đơn giản, không có giống biệt thự xa hoa, cũng không đến mức mà giống tầng hầm trước đây

Quần áo, túi xách hắn mua cho tôi, tôi cũng không mang theo, chỉ mang quần áo của chính mình và chậu nước của Thập Nhất

Thất tình giống như miệng vết thương trong lòng, ban đầu không thích ứng xác thật sẽ đau đớn, làm người ta không thể nào ngủ được

Đặc biệt là sờ đến khăn trải giường lạnh lẽo bên cạnh, hoặc lúc vô ý kêu tên gọi quen thuộc, thời gian im lặng bức cho con người ta muốn nổi điên.

Nhưng miệng vết thương có sâu đến mấy, cũng sẽ có lúc khép lại

Chậm rãi đau đến chết lặng, từ từ có thể ngủ rồi.

Cùng Lâm Triết chia tay sau, tôi cũng không có đăng tin cáo biệt

Tôi ở bên cạnh Lâm Triết 9 năm, từ đầu chúng tôi là kẻ vô danh, sau đó bài hát của hắn đột nhiên nổi lên mang chúng tôi nổi tiếng theo

Chẳng qua tôi vẫn dùng nghệ danh là Tam Tam, cũng không lộ diện trước mặt mọi người.

Hiện tại, sáng tác của tôi có thể bán được 2000 cho 1 chữ, một bài hát có hàng trăm chữ, cũng có thể kiếm mấy chục vạn.

Lâm Trước hồi đó không cho tôi sáng tác cho người khác, tôi liền đồng ý với hắn

Bất quá hiện tại, tôi cũng không cần bận tâm vấn đề này

Một ngày tháng sáu, tôi đi qua nhà bạn thân ăn cơm, đột nhiên thấy trong TV đang phỏng vấn Lâm Triết.

Phóng viên đưa ra vấn đề thực bén nhọn: “Có người trong vòng nói, các bài hát gần đây đều hát cho có, lời ngắn sáo rỗng, hoàn toàn không còn cảm giác của lúc trước, xin hỏi, vấn đề này anh nghĩ như thế nào?”

Lâm Triết miễn cưỡng tươi cười, nhưng mà tôi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, nhìn liền biết hắn đang bực bội

Hắn ra vẻ nhẹ nhàng: “Nói như thế nào đâu, tôi cảm thấy một ca sĩ tốt thì mọi phương diện đều nên phát triển, không nên câu nệ với một phong cách, đây cũng là lúc tôi sáng tác bài hát mới cảm nhận, hy vọng mọi người không cần gắn nhãn vào cho tôi”

Phóng viên từng bước ép sát: “Chính là anh không cảm thấy phong cách này không hợp với anh sao, theo tôi biết, bảng xếp hạng những bài hát dở nhất, có bài của anh trong top, mọi người đều cảm thấy bài hát này rất dở nha”

Lâm Triết rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mặt lạnh liền đi

Người đại diện chạy nhanh che chở hắn rời đi: “Nhường một chút, nghệ sĩ chúng tôi hôm nay không khỏe, xin mọi người nhường một chút”

Bạn thân cười nhạo: “Xem ra quần chúng có ánh mắt sáng như thần”

“Cái gì mà sau lưng ba viên chí, còn có cái gì mà hai người ở trên giưỡng phiêu đãng, nói đi nói lại cũng không phải đang miêu tả chuyện giường chiếu sao, thật ghê tởm, cũng không biết xấu hổ mà hát ra tới”

“Không phải tớ từng nói sao, Lâm Triết mà rời xa cậu thì hắn chỉ là rác rưởi”

Tôi trầm mặc mà nhìn TV.

Kỳ thật Lâm Triết không phải không có tài hoa, chỉ là thời điểm sáng hắn phải có cảm giác

Lúc trước chúng tôi khổ như thế, trừ bỏ tình yêu cùng hai bàn tay trắng, đương nhiên lúc đó hắn có vô số linh cảm. Hơn nữa, tôi còn chỉnh lời cho hắn, cũng sẽ thảo luận cải biên, có thể mỗi bài hát đều là do chúng tôi tỉ mỉ mà tạo ra.

Đã từng được hắn coi là Muse (nàng thơ),cũng bị hắn bỏ đi

Tâm của hắn có lẻ đã sớm đi vật chất cùng nhục dục lấp đầy, nơi nào còn không gian cho sáng tác đâu

Phía trước ở bên nhau vì bày tỏ lòng yêu tôi, Lâm Triết đem tất cả bài hát của chúng tôi trở thành tôi sở hữu, hiện tại mấy bài hát đều thuộc quyền sở hữu của tôi nên hắn không hát được, chỉ có thể vội vàng mà viết ra những bài hát rác rưởi như thế đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.