Giang Túng trả lại đao đã thuê, trong tay còn sót lại 170 đồng, thật không nghĩ tới ngày xưa eo quấn bạc triệu, ngày hôm nay lăn lộn chỉ còn từng này.
Bỏ ra bảy mươi đồng mua nửa con gà về hầm cho Nhạc Liên, đặt ở đầu giường cẩn thận đút từng muỗng.
Nhạc Liên ăn hai miếng, giương mắt nhìn Giang Túng: “Ca không ăn sao?”
Giang Túng thổi thổi cho bớt nóng, đút tới bên mép Nhạc Liên: “Ta đã ăn rồi, không thấy chỉ còn lại nửa con sao.”
Nhạc Liên yên lặng quay đầu: “Ta không ăn.”
Giang Túng lo lắng gấp gáp đến mức bưng chén đến tận mép Nhạc Liên: “Bảo bối, ngoan, uống hết chén này đi.”
Vết thương của hắn quá sâu, chỗ này cũng không có thuốc bổ, tốt xấu gì thì cũng nên ăn chút canh chút thịt.
Giang Túng tức giận đặt chén lên đầu giường, âm điệu cũng thay đổi: “Ngươi không thể như vậy….”
Nhạc Liên miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đỡ hai má Giang Túng quan sát tỉ mỉ, da dẻ không còn trắng nõn mềm mại như trứng gà luộc, dưới hai mắt phượng còn ứ đọng những vết thâm đen.
“Ca, nhìn ngươi rất khó coi.” Nhạc Liên đè lại cái tay đang chuẩn bị cầm chén đi rửa của Giang Túng, “Nghỉ một lát đi, đã mấy ngày không ngủ rồi.”
Tay Nhạc Liên rất nóng, nắm lấy tay của hắn, không lạnh lẽo giống như trong mộng, Giang Túng vui mừng, vỗ vỗ mu bàn tay Nhạc Liên: “Đêm nay ta không ngủ cùng ngươi, ta còn có chút việc.”
Trước khi đi còn không quên dặn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-gia-cung-kho/3132746/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.